zaterdag 13 oktober 2018

Trục Bắc Kinh - Matxcơva : Nỗi sợ lớn của phương Tây + Trật tự thế giới mới : Nga - Trung đồng sàng dị mộng

Trục Bắc Kinh - Matxcơva : Nỗi sợ lớn của phương Tây

media Tổng thống Nga Vladimir Putin và chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình gặp gỡ bên lề Diễn đàn kinh tế tại Vladivostok, Nga, ngày 11/09/2018. Sergei Bobylev/TASS Host Photo Agency/Pool via REUTERS
Từ đầu những năm 2010, quan hệ Nga - Trung Quốc bước sang một trang mới. Hai nước đang xích lại gần nhau. Nhưng Nga - Trung đơn giản chỉ là đối tác hay là đồng minh vững chắc ? Theo các nhà quan sát, quan hệ Bắc Kinh - Matxcơva nửa là đối tác, nửa là đồng minh.

Play
Current Time 0:00
/
Duration Time 0:04
Loaded: 0%
Progress: 0%
0:00
Fullscreen
00:00
Mute
Không có cường quốc châu Á nào là đồng minh thực sự của Trung Quốc. Cả Nhật Bản và Ấn Độ đều thù địch Trung Quốc. Tương tự, ở phương Tây, Nga cũng không có đồng minh. Sau khi Liên Xô tan rã, Nga đã tính tới việc liên minh với phương Tây, nhưng cuộc khủng hoảng Ukraina 2014 đã khiến điều này là không thể. Mặc dù hiện Nga - Trung chưa phải là đồng minh, nhưng quan hệ hai nước sẽ được củng cố.
Trên đây là những nhận định trong bài viết « Trục Bắc Kinh - Matxcơva, nỗi sợ lớn của phương Tây » của nhà báo, nhà phân tích quan hệ quốc tế Fabien Herbert, chuyên gia về Nga và châu Á. RFI lược dịch bài viết đăng ngày 09/10/2018 trên trang mạng châu Á Asialyst.
Trục chống Mỹ
Điều kiện đầu tiên khiến Bắc Kinh và Matxcơva xích lại gần nhau đương nhiên là sự đối kháng chung của cả hai nước trước Hoa Kỳ. Cường quốc số một thế giới gây khó khăn cho Nga ở châu Âu và Syria, còn Trung Quốc gặp vấn đề với Mỹ ở châu Á. Washington còn bị cả hai đối thủ Bắc Kinh và Matxcơva coi là hiện diện quá nhiều ở lục địa Á - Âu. Quan hệ đối tác Nga - Trung giai đoạn 1 (2011-2014) được tạo ra nhằm đối phó với sự hiện diện khắp nơi của Mỹ.
Nền kinh tế của Nga chỉ đứng thứ 12 thế giới, vì thế Matxcơva cần tìm một đối tác mới tầm cỡ và có nền kinh tế vững chắc. Đương nhiên là tổng thống Nga Putin hướng về nước láng giềng Trung Quốc, quốc gia đã vươn lên đứng đầu thế giới về thương mại từ năm 2014. Trong bối cảnh làn sóng « chống phương Tây » dâng cao ở Nga, Trung Quốc dần dần được Matxcơva coi như đối tác phù hợp nhất để đương đầu với các thách thức trong thế kỷ XXI.
Mặc dù Trung Quốc có sức mạnh kinh tế và quân sự nổi trội nhất ở châu Á, nhưng Bắc Kinh luôn bị Washington phản đối mạnh mẽ. Mặc dù tổng thống Donald Trump đã rút Mỹ khỏi hiệp định TPP, sự hiện diện quân sự của Mỹ ở châu Á vẫn rất mạnh, với 40.000 lính đóng ở Nhật Bản, 28.000 lính tại Hàn Quốc, 2 tàu sân bay và 70 chiến hạm đóng tại Guam.
Ngoài 3 khu vực chiến lược nói trên, quân đội Mỹ cũng hiện diện nhưng với quy mô nhỏ hơn, ở Philippines, Singapore và Thái Lan. Các căn cứ quân sự ở các quốc gia nói trên cho phép Mỹ tiếp cận với biển Đông, nơi có nhiều tranh chấp.
Sự hiện diện quân sự của Mỹ, cho dù gây nhiều tranh cãi, đảm bảo duy trì nguyên trạng ở vùng biển có tranh chấp. Không có quân đội Mỹ, vị trí lấn át của Trung Quốc trong khu vực chắc chắn đủ để Bắc Kinh thắng các nước khác trong các tranh chấp.
Liên minh Nga - Trung có thể sẽ không làm đảo lộn cân bằng địa chính trị ở châu Á, dù là Đông Nam Á hay Đông Bắc Á. Tuy nhiên, quan hệ Bắc Kinh - Matxcơva có thể sẽ tạo thành sức ép ở các khu vực còn lại trên thế giới.
Ở Trung Đông, Trung Quốc ủng hộ chính sách của Nga tại Syria, cũng như thỏa thuận hạt nhân Iran. Ở Hội Đồng Bảo An, Nga và Trung Quốc thống nhất với nhau để phủ quyết các dự thảo nghị quyết của phương Tây. Ở Trung Á, sự hợp tác của Bắc Kinh và Matxcơva đã làm suy yếu vị thế của Hoa Kỳ. Dưới sức ép Nga - Trung và dưới sức ép của Tổ chức Hợp tác Thượng Hải, chính phủ Kirghizistan đã đóng cửa căn cứ không quân của Mỹ ở Manas. Và cuối cùng, ở châu Âu và châu Phi, đầu tư của Trung Quốc và xuất khẩu khí đốt của Nga hợp thành « cặp đôi » ngăn chặn ảnh hưởng của Mỹ.
Liên minh bất cân xứng
Quan hệ đối tác kinh tế Nga - Trung đã trở thành quan hệ chiến lược. Hai nước có thể trở thành đồng minh vững chắc chừng nào sức mạnh của hai nước vẫn chênh lệch nhau. Sự không cân xứng đó cũng thể hiện ở cả quy mô dân số : nếu « nước Nga ở châu Âu » có dân số đông đúc hơn nhiều thì vùng Viễn Đông của Nga chỉ có 7 triệu dân so với 1,5 tỉ dân Trung Quốc.
Sự bất cân xứng về kinh tế và dân số khiến Nga không phải là mối đe dọa đối với Trung Quốc. Tuy nhiên, sự chênh lệch về sức mạnh quân sự và khí đốt lại có lợi cho Matxcơva hơn, khiến Nga hấp dẫn được Trung Quốc, quốc gia vốn có nhu cầu rất lớn về dầu lửa, khí ga và rất muốn cải thiện sức mạnh quân sự.
Việc làm cho các sức mạnh trên được cân xứng có thể sẽ đẩy liên minh Nga Trung vào thế nguy hiểm. Nếu Nga có thể không theo kịp Trung Quốc cả về kinh tế và quy mô dân số ở châu Á, thì Trung Quốc có thể sánh bằng Nga về quân sự trong một tương lai gần, còn chất đốt thì lại không thể khai thác mãi được. Vậy thì hấp lực của Nga chỉ còn là lãnh thổ và khả năng vươn tới châu Âu và Trung Đông, cũng như sức mạnh hạt nhân của Matxcơva.
Tuy nhiên, không nên chỉ nhìn nhận quan hệ Nga - Trung bó hẹp trong quan hệ song phương. Quan hệ này hiện liên quan đến nhiều tổ chức quốc tế và trong khu vực.
Nước Nga đứng giữa Trung Quốc và châu Âu
Quan hệ đối tác chiến lược Nga - Trung sẽ được duy trì nếu hai nước không can thiệp vào vùng ảnh hưởng của nhau. Về điểm này, chỉ có Trung Á là đặt ra vấn đề. Nga không phản đối việc Trung Quốc mở rộng ảnh hưởng ở Đông Bắc Á và Đông Nam Á. Còn Bắc Kinh không « lấn sân » Matxcơva ở châu Âu và Trung Đông.
Việc « chia sẻ thế giới » như trên chỉ giới hạn ở quyền lợi địa chính trị. Hai nước khá thoải mái với nhau trong lĩnh vực trao đổi ngoại giao và kinh tế, chẳng hạn sự xích lại gần nhau giữa Nga và Nhật và hợp tác kinh tế giữa Trung Quốc và châu Âu. Quan hệ Nga - Trung hiện diễn ra tốt nhờ hai nước có chung cách nhìn về thế giới. Đó là một thế giới đa cực hay đa phương, với giá trị phổ quát là « quyền lực tối cao của Nhà nước », đi ngược với chủ nghĩa tự do ở châu Âu. Chính sự khác biệt trên đã khiến quan hệ giữa Nga và châu Âu xuống cấp trong giai đoạn 2008-2014, liên quan đến xung đột ở Gruzia và cuộc khủng hoảng Ukraina.
Việc Trung Quốc dường như chấp nhân khái niệm « láng giềng gần » của Nga (chỉ các nước Cộng Hòa thuộc Liên Xô cũ mà Matxcơva coi là có lợi ích lâu dài và tuyên bố đặc biệt quan tâm đến số phận của cộng đồng người Nga và người nói tiếng Nga tại các nước này) chắc chắn được Matxcơva coi là một thuận lợi.
Trái lại, phương Tây không thể trao cho Nga phạm vi kiểm soát như vậy. Theo chủ nghĩa tự do của phương Tây, các Nhà nước có thể chọn đồng minh và thay đổi đồng minh mỗi khi thay đổi chính quyền. Quan điểm này không được Matxcơva chấp thuận, vì Nga coi sự ổn định của khu vực ảnh hưởng mang tính quan trọng sống còn đối với an ninh quốc gia. Điều mà Matxcơva mong muốn, là chấm dứt « trật tự tự do » sau Chiến tranh lạnh, vốn được thiết lập dựa trên đống tro tàn của Liên Xô.
Đương nhiên, nếu châu Âu và Nga xích lại gần nhau thì liên minh Nga - Trung có thể bị xem xét lại. Nhưng hiện giờ chưa có dấu hiệu gì cho thấy điều đó có khả năng xảy ra. Thậm chí, nếu xem xét hai đợt tập trận gần đây nhất của Nga, chúng ta còn có thể thấy điều ngược lại. Cuộc tập trận Zapad-2017 là sự hợp tác giữa Nga và Belarus, với kịch bản là Belarus bị châu Âu xâm lược. Vostok-2018 lại là đợt tập trận chung giữa Nga, Trung Quốc và Mông Cổ, đối thủ giả định cũng vẫn là châu Âu. Trung Quốc cũng được mời tham gia các đợt tập trận vào năm tới.
Tóm lại, quan hệ đối tác Matxcơva - Bắc Kinh phụ thuộc vào cả ba yếu tố: sức mạnh quân sự của Mỹ ở châu Âu, châu Á, quan hệ bất cân xứng giữa Nga và Trung Quốc và hai bên hỗ trợ lẫn nhau trong chính sách đối ngoại. Quan hệ Nga - Trung sẽ xấu đi nếu chế độ của nước này hay nước kia đột ngột thay đổi.
Nếu hai nước tạo được một liên minh chiến lược vững chắc, đó sẽ là một liên minh mạnh nhất hành tinh, trong lĩnh vực kinh tế và quân sự, có thể được triển khai khắp nơi ở lục địa Á - Âu. Các lãnh đạo Hoa Kỳ đã nhiều lần nhấn mạnh tầm quan trọng của việc không để cho Matxcơva và Bắc Kinh liên minh với nhau, nhất là ở thời Liên Xô.
Hiện phương Tây vẫn không muốn Matxcơva và Bắc Kinh liên minh với nhau, nhưng các nước hai bên bờ Đại Tây Dương có ít cơ hội để ngăn chặn liên minh này. Để làm được điều đó, chắc là Tây phương cần đánh vào điểm yếu là Nga, làm cho Matxcơva thấy những viễn cảnh tốt đẹp nhất ở bên phương Tây. Thế nhưng, hiện nay, cả châu Âu và Hoa Kỳ đều không muốn và không có cách nào thực hiện điều đó.
 http://vi.rfi.fr/quoc-te/20181012-clone-truc-bac-kinh-matxcova-noi-so-lon-cua-phuong-tay

Trật tự thế giới mới : Nga - Trung đồng sàng dị mộng

media Hai ông Tập Cận Bình và Putin trong lần gặp tại Nga 08/05/2015 - REUTERS /Sergei Karpukhin
Trong dòng thời sự nổi bật với Hội nghị Thượng đỉnh vùng euro tại Bruxelles kết thúc hôm nay,13/07/2015, nhật báo Pháp Le Monde cũng lưu ý đến Thượng đỉnh của khối BRICS và của Tổ chức Hợp tác Thượng Hải SCO, tổ chức tuần qua tận Ufa, một thành phố xa xôi ở Nga. Tại đấy, Nga và Trung Quốc đã bộc lộ rõ ý đồ tạo dựng một trật tự thế giới mới do hai nước này khống chế. Thế nhưng, nếu Trung Quốc nhắm vào mục tiêu kinh tế, thì Nga lại chú ý nhiều hơn đến khía cạnh chính trị.
Advertisement
Bài viết của Sylvie Kauffmann mang tựa đề đầy ý nghĩa : « Sẽ không có Hội nghị Ufa », gợi lại những hội nghị quan trọng như Hội nghị Versailles năm 1919 tại lập trật tự châu Âu sau khi Đức bị thua cuộc Chiến tranh Thế giới lần thứ nhất, hay Hội nghị Yalta, đã tạo ra thể lưỡng cực Đông-Tây sau Đệ nhị Thế chiến.
Theo Le Monde, như vậy là vào lúc các nước Tây Âu đánh vật với nhau về « cơ hội cuối cùng » mà ngày nào họ cũng dành cho Thủ tướng Hy Lạp, Alexis Tsipras, để cứu nước ông khỏi tình trạng "Grexit", vào lúc những kẻ buôn người đã hướng những container chết người của họ về phía Hy Lạp và Hungary thay vì đến Ý, để tránh tuần tra gắt gao trên biển, thì Sa hoàng của thời hiện đại – tức là Tổng thống Nga Vladimir Putin đã lộ rõ ý định đặt nền móng cho một trật tự thế giới mới khi tập hợp tại Ufa các nhà lãnh đạo của hai tổ chức phi phương Tây.
Trước hết là khối BRICS, bao gồm năm nền kinh tế mới nổi lớn nhất: Brazil, Nga, Ấn Độ, Trung Quốc và Nam Phi - một phần năm của nền kinh tế toàn cầu. Hội nghị thượng đỉnh của Ufa đã khởi động cho định chế thường trực đầu tiên của BRICS, một ngân hàng phát triển nhằm mục đích tài trợ cho những cơ sở hạ tầng "táo bạo" hơn so với Ngân hàng Thế giới.
Tổ chức thứ hai là Tổ chức Hợp tác Thượng Hải (SCO), được thành lập vào năm 2001 để thúc đẩy quan hệ an ninh giữa Trung Quốc, Nga, Kazakhstan, Kyrgyzstan, Tajikistan, rồi Uzbekistan. Thứ Sáu mồng 10 tháng Bảy vừa qua, ở Ufa, tổ chức này đã có thêm Ấn Độ và Pakistan, hai nước góp phần mở rộng đáng kể quy mô của SCO.
Liên kết BRICS và SCO để gia tăng uy thế ?
Theo Le Monde, đối với cả Vladimir Putin lẫn Tập Cận Bình, hai khối quốc gia nói trên kết hợp lại có thể tạo nên một kiến trúc tiền tệ, kinh tế và thậm chí cả ngoại giao lẫn an ninh, khác với kiến trúc đã được sản sinh từ cuộc chiến tranh thế giới thứ hai, và bị chi phối Mỹ chi phối. Thậm chí đã có một ý tưởng được nêu lên là hòa nhập dưới cái ô chung của Tổ chức Hợp tác Thượng Hải hai dự án kinh tế, Liên minh Kinh tế Á-Âu của ông Putin, bao gồm Nga, Kazakhstan, Armenia và Belarus, và « Con đường tơ lụa », sáng kiến vĩ đại của ông Tập Cận Bình, nhưng bị Nga nghi ngờ là có ý đồ thôn tính vùng Trung Á.
Đối với Le Monde, có khả năng là Trung Quốc, nước cũng tung ra một định chế khác không chịu ảnh hưởng của phương Tây là Ngân hàng Đầu tư Hạ tầng Cơ sở Châu Á, ưu tiên cho những kiến trúc kinh tế và tiền tệ, trong khi Nga, bị phương Tây trừng phạt do cuộc khủng hoảng Ukraina, thì coi trọng trật tự chính trị hơn.
Định đề không sai, nhưng cũng không đúng
Tuy nhiên, theo Le Monde, phải thừa nhận rằng trong thực tế một động lực nằm ngoài vòng kềm tỏa của phương Tây đã phát sinh tại vùng Âu Á (Eurasie), mà phạm vi còn lớn hơn cả Liên Xô trước đây.Động lực đó dựa trên hai định đề gắn chặt với nhau. Một là phương Tây đã bước vào thời kỳ thoái trào, với châu Âu bị vướng vào những cuộc khủng hoảng do chính mình gây nên, trong lúc Hoa Kỳ thì bắt đầu co cụm. Định đề thứ hai là các nước mới nổi dang trên đà vươn lên.
Các định đề đó, theo Le Monde, không phải là hoàn toàn sai, nhưng cũng không phải là hoàn toàn đúng. Nước Nga đang ở trong tình trạng suy thoái kinh tế, trong khi Mỹ đã tái lập được đà tăng trưởng bền vững. Tăng trưởng của Brazil và Nam Phi cũng bị suy giảm mạnh.
Ngoài ra, nếu so sánh tác động của vụ thị trường chứng khoán Trung Quốc bị giảm 30% trong vòng ba tuần, với những gì liên quan đến Hy Lạp, thì cuộc khủng hoảng nợ của Hy Lạp gần như chẳng nghĩa lý gì.
Tin vào Nhà nước : Châu Âu có, Trung Quốc không
Đáng ghi nhận hơn cả là thái độ bình tĩnh của các thị trường tài chính trong tuần qua, vào lúc mà giới chính trị cuống cuồng lên trước khả năng Grexit, tức là Hy Lạp rời khỏi vùng euro. Sự bình lặng của thị trường châu Âu trái ngược hoàn toàn với không khí hoảng loạn làm giá cổ phiếu Trung Quốc sụp đổ.
Le Monde cho là tình hình tương phản đó có thể được giải thích bằng một từ ngữ « sự tin tưởng ». Tin tưởng vào khả năng Ngân hàng Trung ương Châu Âu BCE sẽ làm « bất cứ điều gì » - như ông Mario Draghi, Chủ tịch BCE đã nói - để ngăn không cho khu vực đồng euro chao đảo, để thị trường châu Âu không rơi vào hoảng loạn. Còn người Trung Quốc thì lại không có sự tin tưởng, vì chính phủ của họ không minh bạch trong hành động.
Le Monde kết luận : « Khi trở về, một người từ Liên Hiệp Châu Âu, và người kia từ Ufa, và thấy nhà mình đang cháy, Thủ tướng Trung Quốc Lý Khắc Cường và Chủ tịch Tập Cận Bình có lẽ sẽ phải suy ngẫm về hai phản ứng tương phản kể trên, trước khi dấn thân vào "Con đường tơ lụa". »
Cứu Hy Lạp : Nhất trí giờ chót sau đối đầu Pháp-Đức
Khủng hoảng Hy Lạp với cuộc họp thượng đỉnh Châu Âu vô cùng gay go để bàn về khả năng nước này ở lại trong vùng đồng euro, kéo dài hơn 16 tiếng từ hôm qua, là chủ đề hàng đầu các báo hôm nay. Chỉ có ấn bản trên mạng là kịp thời đưa kết quả, như Les Echos, vào lúc 9 giờ sáng nay, loan báo trong một hàng tít thật đậm : « Hy Lạp : một thỏa thuận được nhất trí thông qua ». Trước đấy 2 tiếng đồng hồ tờ báo vẫn nôn nóng : « Vẫn không thấy thỏa thuận ở Hội nghị Thượng đỉnh ».
Trong cuộc họp, Thủ tướng Đức Angela Merkel tỏ ra vô cùng cứng rắn, không muốn chi thêm để giúp Hy Lạp, cho nên các báo giấy, ra trước lúc có kết quả, tỏ ra bực bội. Báo Libération, đăng ảnh bà Merkel trên trang nhất, vẻ mặt khó chịu, bên cạnh hàng tít dưới dạng câu hỏi : « Đức chơi trò gì vậy ? » Tờ báo chỉ trích thái độ không khoan nhượng của Berlin và các đồng minh của họ, cản trở một giải pháp cho khủng hoảng, mà vào thứ Bảy vẵn còn thấy khả năng, qua đó làm dấy lên viễn cảnh một ‘Grexit’.
Trong hồ sơ này, Tổng thống Pháp François Hollande ngược lại, ngay từ đầu đã nỗ lực để tránh ‘Grexit’. Do đó Le Figaro chạy tựa trang đầu : « Hy Lạp đào sâu thêm hố chia cách Pháp và Đức ». Trong hàng tựa lớn ở trang trong, tờ báo nói đến cuộc « đối đầu Pháp Đức để duy trì Hy Lạp trong vùng euro ». Tờ báo đặc biệt ghi nhận sự kiện Berlin đã cứng giọng trên các yêu sách đối vớí Athens, đòi Thủ tướng Hy Lạp chứng tỏ bằng những hành động cụ thể trước khi nói đến một kế hoạch trợ giúp thứ ba.
Trong bài báo : « Hollande đi dây », Le Figaro nêu bật việc Tổng thống Pháp muốn có vai trò dung hòa, ở giữa Berlin và Athens, muốn cứu Hy Lạp ngay từ đầu , và tại Hội nghị Thượng đỉnh, ông tỏ ra rất bức xúc trong không khí căng thẳng tột độ, không ngần ngại sử dụng từ ‘Tôi’ khi phát biểu và như thế tự đặt mình trong thế đứng mũi chịu sào.
Tuy nhiên về cuộc đối đầu, cả Libération lẫn Le Figaro đều thấy rằng không phải chỉ có Đức chống lại việc giúp đỡ Hy Lạp, mà có đến 10 trên 19nước của vùng euro không muốn trợ giúp thêm cho Athens. Phần Lan cũng cứng rắn không kém gì Đức, Hà Lan cũng vậy và cả các nước Baltic. Dư luận tại các nước đó không thấy tại sao họ phải gánh nợ cho Athens.
Sự tin tưởng không còn nữa ?
Trong các bài xã luận để giải thích sự căng thẳng tột độ này trong hồ sơ Hy Lạp, các báo đều hầu như tóm gọn trong một từ : sự tin tưởng, như tựa của báo la Croix trên trang nhất : « Với Hy Lạp, vấn đề là sự tin tưởng ». Theo tờ báo, sở dĩ cuộc thương lượng để cứu Athens gay go như vậy, đó là do sự mất tin tưởng đối với chính quyền Tsipras. Nhiều người tư hỏi về khả năng thực hiện một chương trình cải tổ nghiêm khắc. La Croix giải thích thêm là cuộc trưng cầu dân ý đã để lại ấn tượng không tốt đối với một số thành viên vùng đồng tiền chung.
Trong bài xã luận tựa đề « Sự tin tưởng », Libération, nhắc lại câu nói thường nghe thấy để không giúp đỡ Athens : « Chúng tôi không con tin tưởng Hy Lạp ». Nhưng tờ báo đặt ngược lại vấn đề tin tưởng ở cấp độ Châu Âu, và nhìn thấy là tương lai của Châu Âu không có gì hay ho hết. Cho dù có đạt được một thỏa hiệp trong hồ sơ Hy Lạp, Châu Âu đã phơi bày sự ích kỷ. Và sự tin tưởng như là một cái roi quật ngược lại những nước đã cổ vũ cho khả năng Grexit, vì làm sao có thể tin tưởng một Châu Âu đặt lên hàng đầu những vấn đề đối nội, lên trên tất cả những vấn đề khác.
Đối với Libération nếu không tin là Hy Lạp có khả năng trả nợ đúng hạn, thì giải pháp không phải là nói đến việc đẩy Athéns ra cửa mà là bàn về những điều kiện để Hy Lạp trỗi dậy, tìm lại được sự tin tưởng vào chính họ, và Châu Âu tìm lại được sự tin tưởng của chính mình, tin tưởng vào tương lai của một Châu Âu đoàn kết, gần gũi với người dân Châu Âu.
Le Figaro trong bài xã luận tựa đề « Châu Âu lâm nguy », đánh giá là chất keo nối kết Liên Hiệp là sự tin tưởng.
Tờ báo nhận thấy là sự ấu đả chung quanh hồ sơ Hy Lạp đã cho thấy là có 2 Châu Âu tồn tại song song, với hai lôgíc khác biệt : Một Châu Âu mang tính chất Đức, mang tính kế toán, tính toán chi li không khoan nhượng, và một châu Âu theo Pháp, nặng tính chính trị, dễ dãi. Nếu hai đầu tàu tìm được thỏa thuận thì 26 nước còn lại đi theo.
Tuy nhiên, trường hợp Hy Lạp đã đẩy cỗ xe đến đường cùng, Berlin chỉ nhìn thấy số tiền phải trả, đòi Athens chứng minh và bảo đảm khả năng thanh toán, Paris thì nói đến tương trợ, đoàn kết. Tờ báo công nhận là tình hình phong ba chung quanh hồ sơ Hy Lạp là do sự mất tin tưởng. Nhưng cảnh báo nếu nó lại diễn ra giữa Pháp và Đức thì phong ba sẽ còn tệ hại hơn nữa.
Ngoại thương Trung Quốc : Dấu hiệu tháng Sáu đáng khích lệ ?
Báo Kinh tế Les Echos hôm nay theo dõi kết quả trao đổi thương mại của Trung Quốc, tỏ ra phần nào lo lắng : Xuất khẩu Trung Quốc đã tăng trở lại vào tháng Sáu, nhưng nhập khẩu tiếp tục tuột giảm. Nhìn chung về kết quả sáu tháng đầu năm, ngoại thương Trung Quốc lại tuột dốc đến 7%
Tin đáng phấn khởi cho nền kinh tế thứ 2 thế giới là sau 3 tháng giảm sụt liên tục, xuất khẩu tháng qua đã tăng 2,8%, tính theo một năm, (lên 192 tỷ đô la) cao hơn mức dự tính là 1,2%.
Phần xuất khẩu thì lại tiếp tục giảm, giảm 6,1% trên một năm. Nhưng cũng là dấu hiệu khả quan nếu so với tháng 5, sụp đến 18,1%.
Đối với tờ báo, giới phân tích ghi nhận việc tiêu thụ nội địa Trung Quốc đã bắt đầu lên lại đôi chút. Số liệu tháng Sáu, sau tình hình rất bấp bênh 5 tháng trước, là một dấu hiệu tích cực đối với phần còn lại của thế giới, nhất là đối với những nước như Úc, cung cấp nguyên liệu cho Trung Quốc.
Tuy nhiên Les Echos cũng cảnh báo tình hình tốt lên như nói trên không có vẻ vững chắc, dẫu sao trao đổi cũng đã giảm 6,9% trong khi nhà Nước đặt ra mục tiêu tăng khoảng 6%/năm.
Les Echos nhìn thấy chính phủ Trung Quốc cũng thận trọng. Cho dù chờ đợi tình hình cải thiện dần vào sáu tháng cuối năm 2015, nhưng cũng không che giấu là con đường đầy chông gai, nhất là nhu cầu nước ngoài yếu đi, cộng thêm giá nhân công cao khiến hàng Trung Quốc không còn sức cạnh tranh như trước và đồng yuan lại giá cao.
Tóm lại tuy có chút ánh sáng, nhưng bối cảnh kinh tế chung trong nội địa vẫn ảm đạm. Thị trường chứng khoán tuột dốc vừa qua đã để lại cảm giác bất an.
http://vi.rfi.fr/chau-a/20150713-trat-tu-the-gioi-moi-nga-trung-dong-sang-di-mong

Geen opmerkingen:

Een reactie posten