maandag 18 januari 2016

Việt Nam : Dũng hay Trọng? ... cũng thế thôi, mặc kệ cho họ... “choảng nhau,” (Nguyễn Quang A) [Ngô Nhân Dụng] + Đảng Lén Lút, Đảng run, Đảng dọa dẫm

Dũng hay Trọng?
Friday, January 15, 2016 7:35:51 PM
Ngô Nhân Dụng
Dũng hay Trọng cũng thế thôi. Đó là ý kiến của dân Hà Nội, tiêu biểu là Tiến Sĩ Nguyễn Quang A. Ông Nguyễn Quang A viết rằng người dân “không thể ủng hộ bất cứ kẻ nào có thái độ và việc làm nhằm duy trì chế độ độc tài, làm tay sai bán nước; ... cũng không thể ủng hộ bọn tham nhũng, trục lợi.” (hai bọn này rất có thể (chỉ) là một). Nói đến các lãnh tụ Cộng Sản bây giờ là người dân nghĩ ngay tới những chữ độc tài, đàn áp dân lành, tay sai Trung Cộng, tham nhũng, trục lợi... Các lãnh tụ Cộng Sản giành giật cái ghế, anh nào cướp được sẽ có quyền độc tài, làm tay sai cho Trung Cộng, được cơ hội tham nhũng, trục lợi nhiều hơn anh kia. Đối với người dân ngoại cuộc thì, cứ mặc kệ cho họ “choảng nhau,” (choảng nhau là tiếng Hà Nội, Nguyễn Quang A viết).
Ông Nguyễn Quang A đề nghị, những trận đòn bẩn thỉu của các lãnh tụ đảng đánh nhau là dịp cho chúng ta nhắc nhở mọi người, kể cả các đảng viên Cộng Sản, thấy rõ nó “khốn nạn” - đáng ghê tởm. Quan trọng hơn, nên giúp mọi người thấy rõ “nguyên nhân của hiện tượng này” là tình trạng “độc quyền chính trị của Đảng Cộng sản Việt Nam.”
Độc quyền chính trị của một đảng làm cho cả nước phải chứng kiến các lãnh tụ phun máu vào mặt nhau. Cảnh giành giật bẩn thỉu này không chỉ diễn ra ở cấp cao nhất. Từ tỉnh, huyện đến xã đều như vậy, người dân phải thở không khí ô uế đó hơn nửa thế kỷ nay rồi. Trước đây những cuộc giành giật giữ được tương đối kín đáo vì đảng cộng sản có thể làm lén lút khi đã kiểm soát tất cả các phương tiện truyền thông. Thời đại Internet đã thay đổi tất cả. Cho nên những thủ đoạn ô uế được trưng bầy công khai.
Nhưng tội làm ô uế môi trường chính trị còn là một tội nhẹ. Cái tội lớn nhất của đảng Cộng Sản là, từ hơn nửa thế kỷ qua, là cản trở không cho nước Việt Nam tiến bộ, vì họ độc chiếm quyền hành chính trị. Độc quyền chính trị làm cho kinh tế khó phát triển. Đó là một bài học chung của nhân loại trong mấy thế kỷ vừa qua. Tất cả các nước kinh tế phồn thịnh đều sống trong chế độ tự do dân chủ. Các nước độc tài thì trước sau kinh tế cũng tắc nghẽn. Giữa các nước cùng gốc La Tinh, những nước dân chủ như Pháp, Ý giầu hơn Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha độc tài. Kinh tế Tây Đức vượt xa Đông Đức dù cùng một tiếng nói, cùng một văn hóa, cũng vì chế độ chính trị. Nước Việt Nam thua kém lân bang, đặc biệt là thua những nước có cùng một truyền thống văn hóa Á Đông, từ Nhật Bản, Nam Hàn, Hồng Kông, Đài Loan, cho tới Singapore. Tất cả chỉ vì chế độ Cộng Sản.
Tại sao chế độ chính trị ảnh hưởng tới phát triển kinh tế như vậy? Chúng ta có thể coi một thí dụ cụ thể, do hai nhà kinh tế Daron Acemoglu và James Robinson kể trong cuốn “Tại sao các nước thất bại: Nguyên nhân của Quyền lực, Thịnh vượng và Nghèo khó” (Why Nations Fail: The Origins of Power, Prosperity, and Poverty).
Từ chương đầu cuốn sách, Acemoglu và Robinson đã so sánh hai quốc gia nằm sát bên nhau là Mexico và Hoa Kỳ. Dân Mexico nổi lên giành độc lập hơn 40 năm sau dân Mỹ. Nhưng kinh tế Mỹ đã phát triển lên hàng nhất thế giới, còn Mexico chịu nghèo nàn cho tới bây giờ. Nguyên nhân lớn nhất là dân Mỹ đã thí nghiệm lập ra các định chế chính trị dân chủ ngay từ thế kỷ 17, trước khi độc lập, còn dân Mexico thì đến thế kỷ thứ 20 mới bắt đầu, nhưng vẫn còn bị trói buộc trong một truyền thống “cát cứ, bóc lột” do người Tây Ban Nha lập ra từ thế kỷ 16.
Những di dân từ Anh tới thuộc địa Mỹ Châu may mắn vì họ được sống trong những vùng đất rộng mênh mông, nếu không ưng ý ai cũng có thể đi tìm nơi khác lập nghiệp. Nhờ thế họ không bị lệ thuộc vào các quan chức triều đình cũng như các đại địa chủ nắm quyền. Quan quân của vua Anh không nô lệ hóa được thổ dân (Da Đỏ). Thổ dân Mexico thì vốn đã bị bóc lột từ trước khi người Châu Âu tới. Sau, họ tiếp tục phải làm việc như nô lệ vì giới quý tộc của họ bị người Tây Ban Nha khuất phục. Chế độ bóc lột đó tiếp tục đối với cả người Tây Ban Nha di cư; trở thành một định chế “cát cứ và bóc lột” tồn tại cho đến gần đây.
Tại Bắc Mỹ, tình hình khác hẳn. Từ đầu thế kỷ 17, dân định cư ở Maryland, Virginia đã đòi được quyền họp các nghị viện phản ảnh ý kiến của dân. Sang thế kỷ 18 đến lượt dân South Carolina cũng giành được quyền tham dự vào việc cai trị, tước bỏ đặc quyền của các đại địa chủ, nửa thế kỷ trước khi nước Mỹ tuyên bố độc lập.
Đầu thế kỷ 19, khi vua Tây Ban Nha bị quân Pháp lật đổ, một nhóm người đã đứng ra ban bố Hiến pháp Cádiz, trao quyền chính trị cho dân. Nhân cơ hội đó, giới quý tộc ở Mexico cũng lật đổ các quan chức Tây Ban Nha. Cuộc cách mạng do Miguel Hidalgo lãnh đạo; nhưng ông ta lại chống Hiến Pháp Cádiz, không cho phép người dân thường được tham dự vào chính trị. (Việc lập tượng cho Miguel Hidalgo ở công viên Mile Square, quận Cam làm nhiều người gốc Mexico ngạc nhiên, vì ông ta vốn chống lại chế độ dân chủ!) Giới quý tộc tiếp tục thao túng, không thiết lập các định chế dân chủ cho dân quyền tham dự việc chính trị. Vì thế, suốt hai, ba thế kỷ, kinh tế Mexico không thể phát triển như nước Mỹ.
Acemoglu và Robinson nêu lên những thí dụ rất cụ thể. Một người Mỹ có sáng chế nào sẽ được trao “tác quyền” (patent), có thể lập một xí nghiệp khai thác sáng kiến của mình. Không có tiền, có thể đi vay các ngân hàng. Trong đầu thế kỷ 19, phần lớn các “patent” ở nước Mỹ là do những người dân tầm thường làm ra, họ chỉ học đến tiểu học hay không được đi học (Edison là con thứ bẩy của một gia đình nghèo, đã được công nhận 1,093 tác quyền, ông lập ra công ty General Electric). Những doanh nhân này vay vốn dễ dàng vì có nhiều ngân hàng. Năm 1818 nước Mỹ có 338 ngân hàng, năm 1914 có 27,864 ngân hàng! Các ngân hàng Mỹ chiều khách vì họ cạnh tranh ráo riết, người vay trả lãi suất thấp, dễ kinh doanh hơn. Ở Mexico năm 1910 mới có 42 ngân hàng; trong đó hai ngân hàng lớn chiếm 60%, gần như chiếm độc quyền!
Tại sao nước Mỹ có những cơ hội thuận lợi cho doanh nhân như vậy? Acemoglu và Robinson giải thích là nhờ chế độ dân chủ. Người cầm quyền đặt ra luật lệ bảo đảm patent, tác quyền phải được tôn trọng. Họ đặt ra luật lệ buộc các xí nghiệp và ngân hàng phải cạnh tranh công khai, thẳng thắn. Tại sao các nhà chính trị lại hành động như vậy? Vì nếu họ làm ngược lại thì sẽ thất cử! Chế độ tự do dân chủ đã thiết lập các định chế bảo đảm tài sản (trong đó có quyền sở hữu trí tuệ) và bảo đảm cạnh tranh tự do. Đó là nguyên nhân khiến nước Mỹ tiến nhanh hơn Mexico!
Tại Việt Nam, đảng Cộng Sản chiếm độc quyền cai trị từ thập niên 1940 đến nay. Các đảng viên được ưu đãi, ai muốn thăng tiến trong xã hội thì phải vào đảng. Đảng độc quyền kinh doanh, độc quyền ngân hàng, độc quyền cả văn hóa, thông tin. Thiếu những định chế dân chủ, kinh tế phải đi theo đường Mexico, không thể làm như dân Mỹ.
Sau đại hội thứ 12 của đảng Cộng Sản, dù Dũng ăn tươi Trọng hay Trọng làm thịt Dũng, thì Cộng Sản vẫn là Cộng Sản! Cho nên, Dũng hay Trọng cũng thế thôi. Người dân Việt Nam không trông chờ gì ở kết quả “bàu bán” trong đảng Cộng Sản. Ngược lại, như ông Nguyễn Quang A đề nghị, mọi người Việt Nam nên nhân các cuộc bầu cử Quốc Hội và hội đồng nhân dân sắp tới, “Chuẩn bị ứng cử, giám sát, phê phán, phản đối, chống mọi việc làm cướp quyền của nhân dân.” Đó là cuộc cách mạng thế kỷ 21, để sau cùng có thể xóa bỏ chế độ độc tài cộng sản. Hết Cộng Sản nước Việt Nam mới tiến được.

http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/viewarticlesNVO.aspx?articleid=220982&zoneid=7

Đảng Lén Lút, Đảng run, Đảng dọa dẫm
Tuesday, January 12, 2016 6:47:20 PM







Ngô Nhân Dụng
Trong chế độ tự do dân chủ cái gì cũng phải công khai. Trong chế độ Cộng Sản cái gì cũng bưng bít, lén lút. Đảng Cộng Sản phải đổi tên là Đảng Lén Lút.
Sáu cán bộ cấp ủy của huyện Mê Linh đã bị “kỷ luật” chỉ vì cái tội đã “làm lộ thông tin nhân sự.” Ngôn ngữ đặc Cộng Sản “làm lộ thông tin nhân sự” cần được dịch ra tiếng Việt cho dễ hiểu: Họ bị hành tội vì đã tiết lộ tên họ của những người sắp lên nắm chức nắm quyền trong “Ban chấp hành đảng bộ huyện Mê Linh” trong nhiệm kỳ mới, từ 2015 đến 2020. Họ tiết lộ cho ai nghe? “Cho các đảng viên không có trách nhiệm, trong đó có cả người không phải là đảng viên từng gởi nhiều đơn thư tố cáo,...” bản thông cáo chính thức viết như vậy! Sáu người “phạm kỷ luật” đã bị phạt ngay từ Tháng Tám, bốn tháng sau tin mới được công bố, trước ngày cả đảng họp đại hội toàn quốc kỳ thứ 12.
Những người gọi là “nhân sự Ban Chấp Hành Đảng Bộ” sẽ nắm quyền sinh sát trong cả huyện trong suốt năm năm sắp tới. Tại sao không công bố cho dân chúng cả huyện được biết đó là những ai, sau khi bên trong họ quyết định xong rồi? Những thông tin ai xuống ai lên liên can đến tất cả mọi người làm ăn trong huyện. Trong thời gian chờ đợi, các “tin mật” trở thành một món hàng buôn bán được! Những anh sắp mất chức vẫn còn thời giờ vơ vét vì nhiều người vẫn tiếp tục hối lộ! Còn vợ con, anh em những anh sắp lên chức có dịp chuẩn bị bán “tin mật” kiếm lời! Dân đâu có quyền phê bình, phản đối quyết định của đảng? Các đảng viên thấp cổ bé miệng cũng làm gì có quyền? Đằng nào cuối cùng thì mọi người cũng sẽ biết! Tại sao lại phải bưng bít trong suốt bốn, năm tháng trời?
Bởi vì Đảng Cộng Sản vốn là Đảng Lén Lút. Cả khi đã cầm quyền, ngồi trên đầu trên cổ 90 triệu người dân, họ vẫn quyết tâm bảo vệ đặc tính Đảng Lén Lút! Đảng bảo vệ tính lén lút như bảo vệ con ngươi trong mắt mình! Sông có thể cạn, núi có thể mòn, nhưng tính lén lút không bao giờ mất được!
Người ta chỉ bưng bít, lén lút khi có những điều xấu xa cần che giấu. Cho nên, suốt một năm qua Trung Ương Đảng Cộng Sản họp đi họp lại mấy lần mà người ngoài vẫn không biết họ cãi nhau những chuyện gì, chửi bới nhau ra sao. Đến bây giờ đảng Cộng Sản sắp họp đại hội mà vẫn không cho ai biết họ đã thanh toán nhau xong chưa! Vài ngày nữa, lúc Hội Nghị Trung Ương lần thứ 14 họp xong chắc chắc chắn dân vẫn mù tịt không biết gì cả!
Nhưng ngay cả một Đảng Lén Lút cũng có lúc để hở cái rún cho thiên hạ coi. Cái rún mới bị lộ cho thấy là Đảng đang run! Vì run, nên phải làm oai, dọa dẫm.
Ngày Thứ Bảy vừa qua, dân Hà Nội bỗng nhiên chứng kiến cảnh Bộ Trưởng Công An Trần Đại Quang phát lệnh “xuất quân bảo vệ Đại Hội Đảng lần thứ 12” tại khu vực sân vận động Mỹ Đình, với gần 5,200 lính tráng! Bản tin của đảng nói có một “kế hoạch ra quân (sic)... quyết tâm bảo vệ tuyệt đối an ninh, an toàn cho đại hội,...”
Bản tin trên mạng kèm theo hàng chục tấm hình lính tráng đằng đàng sát khí, lần lượt kê ra những đơn vị tham dự: “Lực lượng cảnh sát giao thông; Khối sĩ quan an ninh nhân dân; Khối hạ sĩ quan cảnh sát đặc nhiệm; Khối nam sĩ quan cảnh sát cơ động; Khối bộ đội đặc công Bộ Tư Lệnh Thủ Đô; Đoàn xe Mitshubishi chỉ huy thông tin, xe phá sóng, xe chỉ huy hóa trang Lexus 570, xe bọc thép chống đạn Hummer H2 Lux, xe S5 bọc thép; xe thiết giáp bánh hơi chống đạn; xe tác chiến điện tử, xe công binh, xe hóa học, xe cứu thương, xe thang chữa cháy, xe cứu hộ...”
Nếu quý vị chưa chán, xin đọc thêm: “Xe chống đạn RAM 2000 MKIII do Israel sản xuất, chống bạo loạn, chống khủng bố; (tiếp theo là) dàn xe bộ binh bánh lốp (BTR - 60PB) của Bộ Tư Lệnh Thủ Đô, (với) hỏa lực mạnh cộng với tính cơ động cao nên xe có thể chở bộ đội tác chiến trên nhiều địa hình và làm nhiệm vụ chống bạo loạn; (và trên trời là hình ảnh) 3 trực thăng của trung đoàn Không Quân 916, trực thuộc Sư Đoàn 371 Quân Chủng Phòng Không Không Quân...”
Một du khách đến Hà Nội vào ngày 9 tháng 1 vừa qua sẽ phải ngạc nhiên khi chứng kiến mấy ngàn lính tráng khoe nanh vuốt, “cảnh sát đặc nhiệm, cảnh sát cơ động, bộ đội đặc công, xe tác chiến điện tử.” Và họ biểu diễn các máy móc, súng ống. Biểu diễn để làm gì? Du khách phải kết luận: Nước này sắp loạn! Loạn từ dưới đất lên và chắc loạn ở trên trời luôn, vì còn cả một đơn vị thuộc “Sư Đoàn 371 Quân Chủng Phòng Không Không Quân” nữa.
Nhưng người dân Hà Nội thì thấy chắc mối loạn này ở bên trong mà ra, khi đọc những chữ trong bản tin nói tới “chống bạo loạn, chống khủng bố” đến mấy lần; rồi tới cả “bộ đội tác chiến trên nhiều địa hình và làm nhiệm vụ chống bạo loạn.” Nửa thế kỷ qua đảng Cộng Sản họp đại hội thì cứ họp, có thằng dân nào hó hé đâu? Năm nay có cái gì kinh khủng, đáng sợ đến nỗi phải lo giữ “tuyệt đối an ninh, an toàn, chủ động trong mọi tình huống, không để bị động, bất ngờ?”
Ai có khả năng gây “bạo loạn” và “khủng bố” phá đại hội đảng? Trước giờ người ta chỉ thấy những đoàn dân oan đi khiếu nại vì bị cướp đất, cướp ruộng. Toàn là những phụ nữ, trẻ em, ông già bà cả, trong mười người chắc chỉ có ba người đàn ông. Lâu nay người ta cũng chỉ thấy những đoàn thanh niên, trí thức cầm biểu ngữ đi đả đảo Trung Quốc xâm chiếm đất rừng biển đảo. Trong cả hai trường hợp, những người đi biểu tình tuyệt nhiên không ai mang một con dao, một bánh pháo trong tay! Chắc chắn không làm phiền đến Quân Chủng Phòng Không Không Quân! Vậy ai có thể gây “bạo loạn” và “khủng bố?”
Cuối cùng, chỉ còn một giả thuyết: “bạo loạn” và “khủng bố” từ bên trong phát ra! Đã có người báo động! Hội Nghị Trung Ương Đảng họp hồi tháng 12, 2015. Một ngày sau, trên Tạp chí Cộng Sản, cơ quan lí luận của Trung Ương Đảng, Phó Tổng Biên Tập Nhị Lê đã viết bài “Nhận diện và đột phá cấp bách các nguy cơ trong Đảng hiện nay.” Trong đó, ông ta viết: “Một bộ phận không nhỏ trong đảng thất bại, nên nó đang mạnh lên và trở thành nguy cơ tồn vong cho chế độ!”
Tạp chí Cộng Sản nằm trong tay Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng. Suy ra, “Một bộ phận không nhỏ trong đảng thất bại...” này là nhóm đối nghịch với Trọng, tức là Nguyễn Tấn Dũng.
Tại sao Nguyễn Tấn Dũng đang lên vù vù lại trở thành một “bộ phận thất bại?” Vì từ năm 2014, Nguyễn Phú Trọng đã nắm đằng “chuôi” bằng cách gài đặt một đòn trong quy chế bầu cử nội bộ, tháng 6 năm 2014 Trọng ban ra một cái quyết định số 244-QĐ/TW mang danh là quyết định về “Quy chế bầu cử trong Đảng,” nhân danh Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng. Một câu then chốt trong quyết định này là “Ở các hội nghị của Ban Chấp Hành Trung Ương, các đồng chí Ủy Viên Bộ Chính Trị, Ủy Viên Ban Bí Thư không được đề cử nhân sự ngoài danh sách do Bộ Chính Trị đề cử; không được ứng cử và nhận đề cử nếu không có tên trong danh sách đề cử của Bộ Chính Trị.”
Điều này có nghĩa là Bộ Chính Trị nắm quyền quyết định ai được phép ứng cử và đề cử. Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng chỉ bỏ phiếu trong khuôn khổ đó mà thôi. Nguyễn Tấn Dũng hay ai nữa, muốn được ứng cử, đề cử, trước hết phải được Bộ Chính Trị chấp thuận!
Danh sách ứng cử và đề cử được đưa ra trước đại hội đảng sắp tới phải do Bộ Chính Trị quyết định. Mà trong Bộ Chính Trị có 16 người thì Nguyễn Phú Trọng chiếm đa số; vì 9, 10 người trong đó vốn đã ganh ghét Nguyễn Tấn Dũng! Nó ăn nhiều quá, nó nắm nhiều quyền quá, đến con cái nó cũng hơn con cái mình! Trong suốt mười năm qua, Dũng mạnh là nhờ dùng chức thủ tướng chia chác quyền lợi cho đàn em, cho nên chiếm đa số trong Trung Ương Đảng. Nhưng Nguyễn Phú Trọng đã sử dụng Bộ Chính Trị, đàn em của Dũng dù đông đến mấy cũng bó tay.
Trừ khi Nguyễn Tấn Dũng nhất định đánh tới cùng, không chịu thua!
Chúng ta không nên coi thường sức mạnh của kim tiền. Nguyễn Tấn Dũng nắm toàn bộ nền kinh tế quốc doanh trong tay, làm mất ba bốn tỷ đô la như chơi, thì không thiếu gì tiền chia chác, mua chuộc! Hội Nghị Trung Ương Đảng kỳ thứ 14 đang họp có thể thay đổi bản quyết định về “Quy chế bầu cử trong Đảng” mà Nguyễn Phú Trọng đã ký năm trước. Nếu không thay đổi được, thì Dũng sẽ phá cách khác, cách nào chưa ai biết. Trong một Đảng Lén Lút thì làm cái gì cũng lén lút, người ngoài khó đoán. Nhưng chắc là có người đang run. Run thì phải dọa, như người sợ ma phải hò hét om sòm cho ma nó sợ mình! Chúng ta biết chắc là Đảng đang run. Vì đang run nên phải dọa dẫm ồn ào.
Bởi vậy nên mới có cảnh hơn 5,000 lính tráng diễu binh theo “kế hoạch ra quân... quyết tâm bảo vệ tuyệt đối an ninh, an toàn cho đại hội...” Bởi vậy mới nói tới “chống bạo loạn, chống khủng bố.” Bởi vậy, đầu năm 2016, Nguyễn Phú Trọng đã tới thăm Bộ Tư Lệnh Thủ Đô Hà Nội và Bộ Tư Lệnh Lực Lượng Cảnh Sát Cơ Động.
Chưa biết chuyện gì sẽ xẩy ra. Khi Hội Nghị Trung Ương kỳ 14 kết thúc chắc cũng chưa biết gì thêm. Không ai muốn“làm lộ thông tin nhân sự” để chịu số phận giống như sáu cấp ủy huyện Mê Linh bị phạt. Mà cũng không ai biết chắc hội nghị này đã là màn kết thúc hay chưa! Đại hội Đảng cuối tháng này có thể còn nhiều chuyện, mà chuyện gì thì cũng sẽ diễn ra trong vòng lén lút! Năm ngàn lính tráng sẽ “canh gác” bảo vệ đại hội Đảng. Nhưng cũng là lực lượng “giam lỏng” tất cả 1,500 đại biểu tham dự.
Năm 1986, trước kỳ đại hội đảng lần thứ sáu, các đầu sỏ trong đảng cũng đánh đấm nhau đến cạn tàu ráo máng. Cuối cùng, Lê Đức Thọ đã ép được đối thủ Trường Chinh cùng Phạm Văn Đồng đồng ý cả ba rút lui hết, đóng vai cố vấn cho Trung ương Đảng, “để bảo vệ đoàn kết.” Năm nay bọn Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang, Nguyễn Tấn Dũng và Nguyễn Sinh Hùng cũng có thể diễn lại tấn tuồng đoàn kết đó. Nếu được Bắc Kinh bật đèn xanh!

http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/viewarticlesNVO.aspx?articleid=220786&zoneid=7

Geen opmerkingen:

Een reactie posten