zondag 30 december 2012

Công an xâm phạm thân thể một nữ blogger tại đồn

Công an xâm phạm thân thể một nữ blogger tại đồn

2012-12-29
Hôm 28 tháng 12 khi phiên tòa phúc thẩm xử ba blogger Điếu cày, Tạ Phong Tần và Anh ba Sài Gòn diễn ra công an đã bắt giữ, cô lập rất nhiều người tới xem phiên tòa trong đó có nhiều blogger. Một trong những người bị bắt là blogger Hoàng Vi; cô không những bị bắt mà còn bị công an hạ nhục, chà đạp nhân phẩm một cách tồi tệ.

Trích từ nguồn VRNs
Hình ảnh cô Hoàng Vi sau khi bị công an TP HCM xúc phạm nhân phẩm hôm 28/12/2012.

Hoàng Vi: Sáng nay Vi biết có phiên tòa phúc thẩm xử 3 blogger Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do. Khoảng gần 6 giờ sáng tôi bắt đầu ra khỏi nhà để đến dự phiên tòa. Khi tôi đi ngang qua trước tòa án thì thấy rất đông an ninh, không có người đi coi nhiều, nên tôi quyết định dừng xe ở một nơi gần đó và đi bộ đến.
Vào khoảng 8 giờ sáng tôi bắt đầu đi bộ qua công viên đối diện với Tòa án Nhân dân thành phố, thì khi bước qua công viên tôi thấy rất nhiều an ninh, nhưng tôi vẫn cứ đi. Khi đi ngang qua họ, họ thấy tôi và họ đứng lên đi theo, họ tập trung về hướng của tôi với rất nhiều camera hướng về tôi để chụp hình. Tôi vẫn bình thản và tìm cho mình một chỗ ngồi đối diện với Tòa án Nhân dân, đọc bài Kinh Hòa Bình để cầu nguyện cho những người đang bị xét xử trong tòa án.
Tôi ngồi tại đó được một chút xíu thì công an, an ninh đến xua đuổi đi chỗ khác. Họ nói chỗ này hôm nay không được ngồi bởi vì họ đang làm nhiệm vụ cho nên không được ngồi ở đây. Lúc đó tôi mới từ công viên băng qua đường đi về phía tòa án, nhưng rất đông công an và an ninh đứng chận ở cổng tòa án, cho nên tôi quay về ngồi ngay chỗ nhà chờ xe buýt gần với tòa án.
3-bloggers-250.jpg
Từ trái: Blogger Điếu Cày, blogger Tạ Phong Tần, và blogger Anh ba Saigon. RFA file.
Ngồi ở đó được một chút thì tôi bắt chuyện với nhóm người vốn đã ngồi ở đó từ lâu rồi. Trong đó cũng có một hai người đến để xem phiên tòa nhưng họ không dám nói ra, khi tôi hỏi thì họ mới nói. Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện thì công an kéo đến tiếp tục đuổi, không cho đợi xe buýt ở đó nữa. Tôi đi tới trạm xe buýt kế tiếp nhưng họ cũng không cho ngồi ở đó luôn. Thế là tôi quay trở lại công viên Bách Tùng Diệp đối diện với tòa án.
Mặc Lâm: Khi ngồi như vậy Hoàng Vi có thấy còn ai đến nữa không?
Hoàng Vi: Vừa bước qua công viên thì tôi gặp Vũ Sĩ Hoàng với Bách Việt cũng vừa đến. Tôi thấy họ thì gọi họ lại và ba anh em tìm một chỗ trong công viên ngồi chơi và nhìn qua phía tòa án xem bên đó có động tịnh gì không.
Đang ngồi chơi nói chuyện với nhau như vậy bỗng đâu công an và an ninh rất là đông, một lực lượng hùng hậu mình thấy rõ luôn, họ kéo nhau ào về hướng chúng tôi. Lúc đó tôi nghĩ là sẽ có chuyện gì đó xảy ra rất là gay cho nên mọi người giải tán đi về, không ở lại nữa.
Khi chúng tôi vừa đứng lên đi thì một chú công an cũng hơi lớn tuổi rồi đi nhanh về phía tôi và giật tay tôi lại bắt tôi phải trình giấy tờ. Tôi mới hỏi là đi dạo trong công viên mà cũng bắt phải trình giấy tờ là sao chú? Ổng mới trả lời rằng “Tôi là công an tôi có quyền kiểm soát xem giấy tờ của người dân”. Lúc đó tôi mới nói lại rằng “Đúng chú là công an thì chú có quyền hỏi giấy tờ của người dân, nhưng mà kiểm tra giấy tờ của người dân cũng phải đúng pháp luật, tức là sau 23 giờ đêm khi mà tôi còn lang thang ngoài đường thì chú mới có quyền kiểm tra giấy tờ của tôi, chứ bây giờ đang ban ngày ban mặt đi dạo chơi công viên mà đòi kiểm tra giấy tờ thì rất là vô lý.”
Trên xe họ tiếp tục đánh đập anh Sĩ Hoàng và tôi, sau đó họ chở tôi về đồn công an phường Nguyễn Cư Trinh, còn Vũ Sĩ Hoàng thì bị họ chở đi đâu tôi không biết nữa.
Blogger Hoàng Vi
Tôi nói vậy mà ông ta vẫn một hai đi theo đòi kiểm tra giấy tờ, kèm theo đó là lực lượng đi theo ông ra rất là đông. Tôi cảm thấy là họ nhào vào bắt mình nên tôi bắt đầu chạy ra đường Lý Tự Trọng và la to cho mọi người đi đường chú ý. Lúc đó tôi nghe tiếng hiệu lệnh từ một người nào đó trong nhóm công an-an ninh phát ra đại khái là “Tóm lấy bọn nó”. Khi đó bắt đầu công an và an ninh nhào vào tóm lấy tôi và đẩy lên một chiếc xe đậu ở gần đó.
Mặc Lâm: Lúc ấy blogger Hành Nhân Vũ Sĩ Hoàng có bị bắt cùng với Hoàng Vi hay không?
Hoàng Vi: Hành Nhân Vũ Sĩ Hoàng thì bị họ túm lấy, đè cổ anh đó xuống và họ đấm vào mặt làm anh bị rách môi, và họ khiêng anh như là khiêng heo quăng tống lên xe. Trên xe họ tiếp tục đánh đập anh Sĩ Hoàng và tôi, sau đó họ chở tôi về đồn công an phường Nguyễn Cư Trinh, còn Vũ Sĩ Hoàng thì bị họ chở đi đâu tôi không biết nữa.
Mặc Lâm: Về tới đồn công an rồi thì họ tuyên bố bắt Hoàng Vi về lý do gì?
Hoàng Vi: Không. Từ trước tới giờ trong những vụ việc bắt giữ như thế này họ hoàn toàn không tuyên bố lý do gì hết trơn hết trọi.
Mặc Lâm: Vâng. Và Hoàng Vi có hỏi họ tại sao bắt mình mà không có lý do hay không?
Hoàng Vi: À, câu hỏi này thì lúc nào tôi cũng hỏi họ hết, nhưng mà câu trả lời của họ rất vô lý là “Tại sao bao nhiêu người tôi không bắt mà tôi lại bắt chị? Tôi bắt chị tất nhiên là chị phải làm gì thì chúng tôi mới bắt chớ. Bao nhiêu người đi tôi không bắt mà lại bắt chị vào đây.”
Khi đó tôi cũng phản ứng lại câu hỏi của họ “Các anh nói tôi có gì thì các anh phải chứng minh là tôi có gì chứ các anh đừng có nói cái kiểu vu khống tôi như vậy. Cứ bắt tôi vào đây nói là tôi có gì mà cuối cũng tôi có gì không? Hay là sau khi bắt tôi về đồn rồi tôi mới có gì?”, thì họ im và họ không nói nữa và họ hành động theo ý của họ thôi.

Cố tình làm nhục

hoang-vi-250.jpg
Hình chụp blogger Hoàng Vi bị an ninh/côn đồ bám theo xe, khủng bố, đập xe và gây thương tích trên đường về nhà sau khi dự sinh nhật của 3 blogger Trịnh Kim Tiến, Trăng Đêm, Bùi Minh Hằng tại quán Hương Đồng 4 quận Bình Thạnh, tối thứ Sáu ngày 13/7/2012. Photo courtesy of Dân Làm Báo.
Mặc Lâm: Theo tin tức chúng tôi nhận được với hình ảnh của Hoàng Vi cho thấy rằng công an phường Nguyễn Cư Trinh đã có những hành động xúc phạm nhân phẩm nếu không muốn nói là hạ nhục Hoàng Vi trong đồn công an. Hoàng Vi có vui lòng cho thính giả nghe lại sự việc này hay không?
Hoàng Vi: Dạ. Tôi nghĩ có lẽ đây là kế hoạch họ muốn làm nhục tôi. Họ đã bắt tôi nhiều lần. Nhiều lần họ đã dùng bạo lực cũng có, họ đã dùng tới vấn đề đó để mà dứt điểm tôi cũng có, nhưng họ vẫn không thể nào khiến tôi từ bỏ việc tôi làm.
Tất nhiên những người bắt tôi họ dùng biện pháp ngày một mạnh hơn, và lần này họ đánh tôi nhiều hơn những lần trước. Họ viện lý do họ nghi ngờ tôi giấu đồ vật phạm pháp trong người cho nên họ đề nghị phải xét người tôi.
Lúc đó tôi không nghĩ là dùng biện pháp thô bạo để hạ nhục mình, mà nghĩ rằng họ cố tình gán ghép mình vào một tội gì đó, thì khi đó tôi mới rằng “Nếu anh chị đã nói vậy thì thôi, anh chị dẫn tôi ra ngoài đường có bàng dân thiên hạ, tôi sẽ tự lột đồ tôi xuống để chứng minh sự trong sạch của tôi cho các người coi”.
Họ nói “Em là con gái, không lẽ anh chị làm vậy thì nhân phẩm này kia kia nọ của em ra sao. Người ta nhìn vô em rồi người ta đánh giá làm sao?”
Khi đó tôi mới trả lời rằng “Đúng rồi. Đối với phụ nữ thì nhân cách, nhân phẩm của họ quan trọng lắm, nhưng mà sự trong sạch của họ, sự vô tội của họ còn lớn lao hơn, cho nên để chứng minh cho sự trong sạch của tôi thì tôi có thể hy sinh điều đó được.”
Họ cố gắng để mặc lại đồ cho tôi, nhưng họ cố gắng lắm mới mặc lại cho tôi được cái quần và họ lấy cái áo khoác của tôi, cái áo gió, họ trùm ngược lên người tôi, tại vì họ không mặc lại áo cho tôi được, nên họ phải dùng cái áo khoác đó. Và tôi vẫn giữ nguyên cách mặc như vậy.
Blogger Hoàng Vi
Nhưng họ không nghe theo lời của tôi và họ vẫn làm theo ý của họ là họ nhào vào giữ chặt tôi và lột đồ tôi ra.
Mặc Lâm: Xin được ngắt lời Hoàng Vi, những người làm hành động lột đồ Hoàng Vi là nam hay nữ công an?
Hoàng Vi: Trong khi các phụ nữ cưỡng bức lột đồ tôi thì đám công an nam đứng nhìn, trong phòng cũng có mà ngoài phòng cũng có. Có một người cầm máy camera quay lại hết toàn bộ sự việc. Khi họ mới vừa giơ máy camera lên là tôi biết được ý định của họ không phải là vu vạ nữa, mà thực sự là họ muốn làm nhục mình để qua sự việc đó mình thấy mình bị tổn thương nhiều quá, mình bị mất nhiều quá thì mình chùn bước và mình bỏ cuộc thôi.
Khi nhận ra thủ đoạn của họ, âm mưu của họ như vậy cho nên tôi quyết định quay lại phía sau tại vì phía sau tôi ngồi có một cái gương soi. Tôi quay lại phía sau để chỉnh lại tóc tai cho gọn gàng, không còn lôi thôi lếch thếch, và quay lại cái camera và tôi chỉ thẳng vào cái camera và nói “Quay đi!”
Tôi nói lớn lên là “Quay đi! Quay nhớ post lên mạng để tôi và mọi người thấy được sự đê tiện của các người”, và bắt đầu từ đó tôi giữ tư thế và thái độ rất bình thản, và điềm nhiên cho họ quay. Quay một chặp xong thì mọi người bỏ ra ngoài hết, bỏ lại mình tôi trong phòng.
Mặc Lâm: Rồi sau đó họ có quay lại và hỏi han gì thêm Hoàng Vi hay không?
Hoàng Vi: Sau đó họ quay lại và tiếp tục dùng biện pháp mạnh hơn. Họ nói là họ còn muốn tìm đồ vật gì đó trên người tôi mà tôi vẫn còn giấu trên người. Họ nói họ đề nghị lột hết tất cả đồ luôn tức là cả đồ lót của tôi luôn. Họ còn đòi khám xét cả chỗ kín của tôi.
hoang-vi-200.jpg
Khuya ngày 02/10/2011,blogger Nguyễn Hoàng Vi đã bị một kẻ lạ mặt gây tai nạn đáng ngờ khi đang lái xe về nhà. Photo courtesy of Dân Làm Báo.
Tôi không đồng ý điều đó, nhưng mà họ vẫn làm. Họ có số đông, tôi chống cự lại hết sức nhưng mà vẫn không lại họ. Bốn người họ nắm chặt lấy tay lấy chưn tôi và khiêng tôi lên bàn, kéo chưn kéo tay tôi dang ra và lột hết đồ tôi ra. Họ thọc tay vào chỗ kín của tôi. Xong rồi họ buông ra. Lúc đó tôi mệt quá, tôi ngồi thừ một lúc. Tôi suy nghĩ nhiều điều.
Sau khi suy nghĩ thông thoáng rồi tôi lấy lại thái độ bình thản, mỉm cười coi như không có chuyện gì xảy ra. Tôi thực sự bình tĩnh. Chắc là họ không hiểu tại sao tôi lại thay đổi như vậy.
Có một điều tôi bổ sung thêm là lúc họ làm xong những chuyện đó rồi thì họ muốn mặc lại đồ cho tôi. Nhưng trước đó tôi đã tuyên bố với họ là “Cởi đồ tôi ra đã khó rồi, nhưng mà muốn mặc đồ lại cho tôi còn khó hơn”, cho nên tôi không chấp nhận cho họ mặc lại đồ cho tôi. Họ cố gắng để mặc lại đồ cho tôi, nhưng họ cố gắng lắm mới mặc lại cho tôi được cái quần và họ lấy cái áo khoác của tôi, cái áo gió, họ trùm ngược lên người tôi, tại vì họ không mặc lại áo cho tôi được, nên họ phải dùng cái áo khoác đó. Và tôi vẫn giữ nguyên cách mặc như vậy.
Mặc Lâm: Rồi công an thả Hoàng Vi ra vào lúc nào? Họ giam giữ Hoàng Vi bao nhiêu tiếng đồng hồ?
Hoàng Vi: Ở bên phường Nguyễn Cư Trinh họ giữ tôi từ khoảng đâu 9 giờ rưỡi cho tới khoảng 12 giờ trưa thì họ bàn giao về công an phường của tôi, và ở đây họ giữ từ 12 giờ cho tới khoảng gần 7 giờ tối họ mới thả ra.
Mặc Lâm: Và khi thả thì họ cũng không có một biên bản nào để mà thả cả cũng như khi họ bắt vào?
Hoàng Vi: Không có biên bản gì về bắt người cũng như thả người, cũng không có biên bản gì về lấy đồ cũng như trả đồ gì cũng không có hết. À, mà có thì họ tự viết với nhau và tự ký với nhau mà không cần tới mình luôn.
Mặc Lâm: Xin chia sẻ nỗi đau khổ của Hoàng Vi và cũng xin chúc Hoàng Vi mau lành lại vết thương này và mau quên cú sốc như thế này. Một lần nữa chúc Hoàng Vi bình an.
http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/police-encroach-on-body-of-female-blogger-12292012101006.html

Saturday, December 29, 2012

VIẾT TIẾP CÂU CHUYỆN CỦA HOÀNG VI

Vualambao - Ngày 28 tháng 12 vừa qua, trong khi các quan tòa đang xét xử những người yêu nước Nguyễn Văn Hải, Tạ Phong Tần và Phan Thanh Hải tại pháp đình, thì bên ngoài, ở nhiều nơi trong thành phố, các lực lượng an ninh cũng tiếp tục làm nhiệm vụ trấn áp không những chỉ những thân nhân của các “bị cáo” như chị Tạ Khởi Phụng, em gái chị Tạ Phong Tần, chị Dương Thị Tân và cháu Nguyễn Trí Dũng, vợ con anh Điếu Cày Nguyễn Văn Hải mà các lực lượng an ninh cũng sách nhiễu, khủng bố và đàn áp cả những người yêu nước khác quan tâm đến phiên tòa, muốn đến xem những kẻ bán nước xét xử, buộc tội người yêu nước.

Báo Vẹm Xuyên Tạc Vụ Việc NàyMột trong những người yêu nước bị lực lượng an ninh thành phố đối xử thô bạo, phi nhân tính và xâm phạm đến thân thể, vi phạm nghiêm trọng đến quyền làm người là Blogger Nguyễn Hoàng Vi, khi vô cớ Hoàng Vi bị bắt giam, bị khống chế tại cơ quan công an phường Nguyễn Cư Trinh rồi bị xâm phạm đến thân thể một cách hết sức man rợ. Thật là xấu hổ với loài người khi phải viết tiếp câu chuyện này, bởi đáng lẽ ra những chuyện như thế không nên xãy ra trong bất cứ xã hội nào, với bất cứ nền văn hóa nào trên hành tinh này. Vậy mà sự việc đó đã xãy ra ở Việt Nam, ở một đất nước ngàn năm văn hiến và không chỉ mới xãy ra lần đầu với Hoàng Vi, mà nó đã từng xãy ra nhiều lần, với nhiều dân oan, với nhiều nhà dân chủ ở nhiều nơi khác nữa, nhưng vì sự việc quá tác tệ nên những nạn nhân đã không đủ can đảm để tường trình lại, bởi họ nghĩ rằng liệu có ai dám tin đó là một sự thật xãy ra trong thế kỷ 21này, giữa thanh thiên bạch nhật, giữa lòng thành phố chứ không phải nơi rừng rú bưng biền hay hang cốc lại có những kẻi nhân danh luật pháp đại diện cho một đảng, một nhà nước lại đi khám xét đi moi móc vào một chổ “nhạy cảm” và dơ bẫn của người phụ nữ.

Cũng chính sự im lặng của các nạn nhân đã khiến cho cái xấu, cái ác, cái thô lỗ, phi nhân tính đó của kẻ ác cứ tiếp tục diễn ra với tầng suất cao hơn, với nhiều nạn nhân hơn, và càng ngày càng trắng trợn hơn.

Báo Vẹm Xuyên Tạc Vụ Việc Này

Chính vì vậy mà tôi xin được viết tiếp câu chuyện của Hoàng Vi, không phải với vì muốn bêu riếu, muốn phơi bày ra cái xấu xa tác tệ của của các nhân viên an ninh cộng sản, mà chỉ với một mục đích duy nhất là để cái xấu, cái ác, cái thô lỗ, cái phi nhân tính và vi phạm nhân quyền đến man rợ như thế phải được chấm dứt ngay trong xã hội Việt Nam, để đồng bào của chúng ta, nhất là phái nữ, phái của những người có thiên chức làm mẹ, và là hiện thân của những người mẹ sẽ không còn bị xâm phạm thân thể quá thô bạo như vậy nữa. Vì dù là nhân viên y tế, là nhân viên an ninh hay ngay cả lãnh tụ Hồ Chí Minh của các ông đi nữa cũng đều phải được sinh ra bởi một người mẹ nào đó. Mong rằng khi đọc được bài này rồi, về sau, trong mọi công tác do đảng và nhà nước giáo phó, mỗi khi định xâm phạm đến thân thể của bất cứ một người phụ nữ nào thì các ông cũng cần phải nhớ ra rằng mọi người phụ nữ nào trên đời này cũng đều giống như đấng đã sinh ra các ông ở nhà đó thôi…

Báo Vẹm Xuyên Tạc Vụ Việc Này

Mạnh dạng viết lên điều này bởi bản thân tôi cũng đã hơn một lần bị các nhân viên an ninh xâm phạm đến thân thể như vậy. Lần thứ nhất là vào tháng 12 năm 2007 khi tôi cùng HòaThượng Thích Nhật Ban, thầy giáo Lê Tuấn Kiệt và ba người đấu tranh cho dânoan tên Nguyễn Thị Thu, Nguyễn Thị Hạnh và Trương Thị Quang từ Sài gòn xuống Bạc Liêu vấn an ThượngTọa Thích Thiện Minh, chúng tôi đã bị hơn 40 công an Thành Phố - gồm những gươngmặt đã không còn xa lạ gì với chúng tôi - cùng với hơn 70 công an tỉnh Bạc Liênđã đột nhập vào nhà Thượng Tọa Thích Thiện Minh, bắt giữ còng tay chúng tôi, rồiáp giải tất cả chúng tôi về cơ quan công an thị xã BạcLiêu để điều tra xét hỏi về mục đích của cuộc thăm viếng này. Chúng tôi đã bị giam giữ bị điều tra xét hỏi từ 13 giờ trưa ngày 02 tháng 12 cho đến hơn 22 giờ tối ngày 03 tháng 12 các lực lượng an ninh mới áp giải chúng tôi ra một đường cái rồi tống chúng tôi lên một chiếc xe chờ sẵn và trục xuất chúng tôi khỏi Bạc Liêu, về Sài gòn.

Trong thời gian điều tra xét hỏi chúng tôi tại cơ quan công an thị xã Bạc Liêu, một sỹ quan công an cấp bậc thiếu tá, tên Trần Văn Tư, phó trưởng phòng công an thị xã Bạc Liêu đã lột sạch quần áo của chúng tôi, khám xét từng centimet trên quần nhỏ áo lót của chúng tôi - trong khi đó hai nhân viên an ninh khác - một chụp hình, một quay phim cảnh chúng tôi đang bị tên Thiếu tá công an Trần Văn Tư lột quần áo, sau khi quay xong cảnh lột quần áo lớn nhỏ của chúng tôi, chúng lại tiếp tục quay cảnh các nhân viên an ninh khám xét từng ly từng tý trên mỗi manh quần tấm áo của chúng tôi, mà theo chúng là để tìm máy ghi âm. Trong khi đó, các nữ nhân viên an ninh thì lại khống chế chúng tôi để khám xét chổ kín cũng với mục đích là tìm máy ghi âm nhưng chúng tôi đã kháng cự quyết liệt và tuyên bố sẽ tự tự tại chổ nếu bị xâm phạm đến thân thể thô bạo như thế, nên phía cơ quan an ninh mới chịu dừng tay.

Trong vụ đàn áp này, cơ quan an ninh Bạc Liêu đã tịch thu nhiều máy móc của Thượng Tọa Thích Thiện Minh, tịch thu của tôi 1 điện thoại cầm tay hiệu Nokia 6300, tich thu của bạn Nguyễn Thi Thu số tiền mang theo là 12 triệu đồng, của Hòa Thượng Thích Nhật Ban 2 triệu đồng. Tất cả lai quần, lai áo của chúng tôi đều bị rạch nát. Sau khi bị trục xuất về Sài gòn Thu đã bị rối loạn tâm lý, trầm cảm suốt một thời gian dài từ chối mọi tiếp xúc, kể cả người quen.

Lần thứ hai tôi lại bị các nhân viên an ninh xâm phạm thân thể cùng hình thức đó là vào ngày 14 tháng 6 năm 2010 khi tôi đón tiếp nhà dân chủ Hồ Thị Bích Khương và mục sư Nguyễn Trung Tôn từ miền Bắc vào Sài gòn thăm viếng các cựu tù lương tâm và các nhà đấu tranh dân chủ ở phía Nam. Chúng tôi đã bị bắt đưa về giam giữ tại cơ quan công an phường 8 quận Phú Nhuận, tại đó, chúng tôi cũng bị lột quần áo để khám xét, để tìm máy ghi âm. Sau khi khám xét xong trên quần áo, nhà dân chủ Hồ Thị Bích Khương và tôi đã bị đánh đập rất dã man vì chúng tôi phản kháng lại hành vi xâm phạm thân thể của các nhân viên an ninh, khi chúng muốn móc vào chổ kín của chúng tôi để tìm máy ghi âm. Một sỹ quan công an tên Sơn đã đá vào chổ kín của chị Bích Khương sau khi đã đánh gãy xương đòn của chị ấy. Đến đêm 15 tháng 6, sau khi cả 3 chúng tôi đã bị đánh thừa chết thiếu sống các nhân viên an ninh đã mặc lại quần áo cho chúng tôi rồi chở chúng tôi ra quăng ở công viên Gia Định…

Một lần nữa, xin được thưa với quý vị rằng thật là xấu hổ khi phải viết lên những điều quá tác tệ này, bởi vết nhơ này đâu chỉ của riêng ngành công an Việt Nam hay của đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam, hay của riêng dân tộc Việt Nam, mà cả nhân loại đều phải cảm thấy xấu hổ vì những việc làm quá tác tệ, quá ô nhục của đồng loại mình – Những việc mà hoàn toàn không đáng tồn tại trong xã hội loài người. Vì vậy xin một lần nữa được nhắn nhủ đến các nhân viên an ninh cộng sản Việt Nam rằng, từ nay khi thi hành công vụ do đảng và nhà nước giao phó, mỗi lần định xâm hại đến thân thể của bất cứ một người phụ nữ nào để khám xét, để tìm máy ghi âm, xin các ông hãy nhớ đến đấng sinh ra các ông đang ở nhà, bởi tất cả phụ nữ đều giống nhau là đều có thiên chức làm mẹ và đều là hiện thân của người mẹ.

Xin được chia sẻ tâm trạng với Hoàng Vi...

Ngày 29 tháng 12 năm 2012
Nguyễn Thu Trâm, 8406

Geen opmerkingen:

Een reactie posten