vrijdag 20 maart 2015

Việt Nam : Vua Phong kiến và vua Cộng sản + Phong cách sống cung đình

Vua Phong kiến và vua Cộng sản

Viết từ Sài Gòn
2015-02-25
Email
Ý kiến của Bạn
Chia sẻ
In trang này
c7c952a77a0e9863fd373055fb26e47c.jpg
Tổng bí thứ Đảng Cộng sản Việt Nam tiếp khách trên những chiếc ghế chạm trổ đầu rồng công phu theo kiểu cổ thời phong kiến.
Photo courtesy of nguyentandung.org

Trong dịp Tết này, có thể nói là nhiều chuyện bất ngờ xuất hiện, trong đó, những chuyện tưởng chừng rất đơn giản lại là chuyện động trời, nó vô hình trung lôi cả sợi xích dài vốn dĩ đã chôn sâu trong thớ đất lịch sử.
Điển hình nhất là câu chuyện nhà nguyên Tổng bí thư Nông Đức Mạnh tiếp đoàn khách đến chúc Tết, hình ảnh phòng tiếp khách lộng lẫy với hai chiếc ghế mô phỏng ngai vàng của hoàng tộc Anh, nhìn sang trọng hơn cả chiếc ngai vàng trong cung đình Huế, vì theo một phân tích của một nghệ nhân chuyên đóng ghế kiểu cỗ thì hai chiếc ghế trong nhà Nông Đức Mạnh làm bằng gỗ huỳnh đàn, mạ vàng, có giá trị mỗi chiếc lên đến gần một triệu USD.
Vô tình, lối sống vương giả, xa hoa của một cựu quan chức Cộng sản Việt Nam giữa lúc nhân dân không có đất để sống, phải nằm lây lất giữa Hà Nội mà kêu oan, nông dân không có tiền ăn Tết, đất nước nghèo nàn lạc hậu… đã chạm đến sợi dây trắc ẩn của lịch sử Việt Nam. Điều này cho thấy nhân dân Việt Nam chưa bao giờ có tự do và bình đẳng, hết sống trong cảnh cúi đầu nô lệ thời phong kiến lại chuyển sang sống trong cái ách kìm kẹp Cộng sản xã hội chủ nghĩa. Người dân chưa bao giờ sống trọn vẹn ý nghĩa một con người.
Vì sao phải nói như vậy? Vì hai lý do: đó là sự giuống nhau và khác nhau của hai chế độ Phong kiến và Cộng sản. Tại sao hai sự giống nhau và khác nhau lại liên quan đến vấn đề dân tộc Việt Nam? Vì lẽ, đây là hai mặt của một vấn đề, nó có tính bổ sung cho nhau trong quá trình nô lệ hóa và ngu dân hóa dân tộc Việt Nam nhằm củng cố quyền lực phe nhóm, quyền lực đảng và cái đến sau bao giờ cũng ma mãnh, tinh vi và độc ác hơn so với sự mới hình thành, thô sơ, ấu trĩ của cái trước.
Trước nhất, có lẽ nên nói về sự khác nhau giữa nhà nước Cộng sản xã hội chủ nghĩa và nhà nước phong kiến. Đương nhiên là sự khác nhau tương đối rõ nét, từ kinh tế cho đến văn hóa, giáo dục, và chính trị. Nhà nước Cộng sản xã hội chủ nghĩa đã đạt được những bước tiến so với nhà nước phong kiến về trình độ kĩ thuật, về kiến thức nền cũng như cung cách sắp xếp, bố trí quyền lực trong nội bộ.
Và cái khác nhau rất căn bản giữa hai thứ nhà nước này là triều đại phong kiến có nhiều ông vua, mỗi ông đảm nhận một quãng đường trong lịch sử cai trị, trị vì của mình. Khác với triều đại Cộng sản Việt Nam có thể có nhiều ông vua cùng một lúc và những ông vua này biết chia chác quyền lực cũng như biết huy động quyền lực để mình vẫn là một ông vua, các đồng chí khác cũng là một ông vua nhưng cùng nhau tồn tại để hưởng vinh hoa phú quí, để biến các con mình thành thái tử, hoàng tử, các bà vợ thành những bà hoàng tột đỉnh quyền lực trong lãnh địa của mình.
Điều mà nhà nước phong kiến về mặt bản chất vẫn giống y hệt nhà nước Cộng sản nhưng lại ấu trĩ trong việc tranh giành quyền lực, đã tập trung quyền lực về một người và tranh giành cái ngôi vị ấy cho đến máu chảy đầu rơi thay vì nhân ra nhiều ngai vàng như triều đại Cộng sản đang làm.
Đó là sự khác nhau tương đối giữa hai loại triều đại này. Về mặt bản chất, giữa phong kiến và Cộng sản chỉ là một, khác nhau chăng là ở mặt hình thức, ngay từ trứng nước, Cộng sản là đứa con đẻ mang đầy đủ gen trội cũng như tố chất bóc lột của nhà nước phong kiến.
Có ba điểm dễ nhận dạng nhất khi nói rằng Cộng sản là con đẻ của phong kiến: Tất cả giới quan lại Cộng sản hiện tại đều có xuất thân từ bộ máy phong kiến trước đây và họ đã dùng chiêu bài “vô sản” để tiêu diệt lẫn nhau nhằm tập trung quyền lực vào một nhóm phong kiến nhỏ như Hồ Chí Minh, Võ Nguyên Giáp, Tôn Đức Thắng, Phạm Văn Đồng, Nguyễn Chí Thanh, Lê Duẩn, Nguyễn Văn Linh… Tất cả các nhân vật này đều là thành phần gia đình quan lại phong kiến cộm cán, có tội ác với nhân dân và khi họ nhìn ra được là không bao lâu nữa, ngọn gió văn minh từ mẫu quốc Pháp sẽ thổi bạt gia tộc và quyền lợi của họ. Họ đã chọn con đường Cộng sản, mượn chiêu bài vô sản để duy trì quyền lực theo hình thái mới, đó là Cộng sản xã hội chủ nghĩa.
Đương nhiên là ngay từ đầu, họ chưa dám xưng mình là Cộng sản, họ mượn danh Việt Minh để lợi dụng nhân dân, đến khi đủ lông đủ cánh, đợi các đảng đồng loạt cướp chính quyền năm 1945, họ thủ sẵn cờ đỏ búa liềm của đảng Cộng sản để treo lên khắp nơi nhằm cướp công của các đảng khác và bắt đầu công cuộc thanh trừng, ám sát các đảng phái khác để tập trung quyền lực về tay nhóm Cộng sản. Công cướp chính quyền là công của nhiều đảng, nhưng điều mà nhân dân được thấy chỉ là cờ đỏ búa liềm trên mọi nóc nhà, mọi cột cờ, mọi ngọn cây.
Sau khi ám sát mọi đảng phái, công cuộc thanh trừng nội bộ nhằm đảm bảo quyền lực thống trị lâu dài bắt đầu. Và để đảm bảo thống trị lâu dài, đảng Cộng sản chưa bao giờ trả cái quyền sở hữu đất lại cho nhân dân. Họ mượn chiêu bài “sở hữu toàn dân do nhà nước quản lý” để giao cho dân quyền sử dụng và sử dụng lâu dài đất đai của chính nhân dân. Trong khi đó, quyền sử dụng về mặt bản chất không phải là quyền mà chỉ là một trong ba thuộc tính của quyền sở hữu, một khi có quyền sở hữu thì người ta có  được ba thuộc tính: chiếm hữu, sử dụng và định đoạt. Mới gọi là quyền.
Người dân suốt mấy mươi năm nay chỉ có quyền sử dụng đất, việc sử dụng này chỉ đóng vai trò canh tác để kiếm cái mà tồn tại qua ngày và giữ giùm đất cho các nhóm quyền lực Cộng sản. Đến khi các nhóm này cần, họ sẽ ngang nhiên định đoạt và chiếm hữu đất trên tay nhân dân để làm giàu cho gia định họ.
Vấn đề này, về mặt bản chất, phong kiến và Cộng sản chỉ là một. Phong kiến bảo rằng đất của vua, Cộng sản bảo rằng đất của toàn dân do bọn tao quản lý, khi cần thì bọn tao lấy lại, lấy để làm gì là chuyện của bọn tao, vì bọn tao là đại diện lãnh đạo ưu tú của toàn dân. Vậy thôi!
Và cũng chính vì cái bản chất gian ác, giảo hoạt của chế độ phong kiến chuyển hóa thành Cộng sản trong một môi trường kĩ thuật tương đối hiện đại, mới mẽ, lợi tức của nhân dân cũng khá hơn rất nhiều so với thời phong kiến mà các ông vua Cộng sản nhanh chóng giàu có, hoành tráng và mức độ giàu có của vua Cộng sản cao hơn nhiều so với các ông vua phong kiến.
Các triều đại phong kiến kéo dài gần năm thế kỉ tại Việt Nam, tổng số các ông vua của họ không quá 100 ông. Trong khi đó, triều đại Cộng sản chỉ có mặt tại miền Bắc chưa đầy 100 năm và tại miền Nam chưa đầy 50 năm, số lượng các ông vua Cộng sản có thể lên đến trên 1.000 ông. Chỉ riêng Bộ chính trị, hơn bảy mươi năm nay, đã có gần một trăm ông vua, đó là chưa kể đến các loại vua như Chủ tịch nước, Chủ tịch Quốc hội, Chủ tịch các ủy ban trực thuộc trung ương, Chủ tịch các Hội, Đoàn. Và ở mỗi địa phương, người đứng đầu tỉnh thành cũng là một ông vua. Sáu mươi tư tỉnh thành, nếu chỉ tính từ 1975 đến nay cũng đã có trên 600 ông vua. Và mỗi ông vua chiếm cho mình một lượng đất đai, tài sản đủ dùng cho ba đời đến năm đời… Hãy tưởng tượng mức độ mất đi của tài nguyên quốc gia, tưởng tượng số lượng tài sản đã rơi vào tay các loại vua này.
Nhưng, dù sao, câu chuyện làm vua làm chúa của người Cộng sản trước đây còn có chút “tế nhị”, họ biết giấu diếm. Cho đến bây giờ thì lại khác, họ không những không cần giấu diếm mà còn phô trương sức mạnh cũng như sự giàu có của họ. Không riêng gì Nông Đức Mạnh có phòng tiếp khách trị giá triệu đô, có ghế ngồi trị giá tiền tỉ, mà hầu hết các vua Cộng sản đều có những thứ tài sản mà nếu còn sống, các ông vua phong kiến phải nhỏ dãi thèm thuồng. Ví dụ như cái ngai vàng trong hoàng cung Huế, cũng bằng gỗ huỳnh đàn nhưng đai và lưng dựa rất xấu, thấp, nặng không đến 100kg.
Nhưng cái ghế của Nông Đức Mạnh, bằng gỗ huỳnh đàn có dát vàng, với kích cỡ đó, mỗi chiếc phải nặng trên 120kg. Vì huỳnh đàn là loại gỗ rất nặng, giá mỗi ký lô trên thị trường dao động từ 25 triệu đồng đến 30 triệu đồng. Với 120kg, chỉ tính riêng gỗ thô không thôi đã lên trên 3 tỉ đồng. Và không phải ai cũng có thể tìm ra gỗ huỳnh đàn khối để mua về đóng ghế, ngoại trừ các ông vua Cộng sản.
Trong một đất nước mà nhân dân không có quyền sở hữu, không có quyền tự do trong khi đó lại có quá nhiều ông vua và các ông vua này chưa bao giờ ngừng tùng xẻo tài nguyên quốc gia để thâu tóm về gia đình, dòng tộc. Và cũng không ngoại trừ việc một vài người trong số họ đã bán lãnh thổ quốc gia cho ngoại bang để làm giàu. Thử nghĩ, đất nước này sẽ về đâu nếu như một ngày nào đó, số lượng con vua, cháu vua nổi lên lúc nhúc và thi nhau tùng xẻo đất nước, lại thiết lập cho họ một ngai vàng… Thì nhân dân sẽ sống ra sao? Dân tộc này sẽ về đâu? Thật là đáng sợ!
(Viết từ Sài Gòn, 24/02/2015)
*Nội dung bài viết không phản ảnh quan điểm của RFA.

http://www.rfa.org/vietnamese/blog/nongducmanh-viettusaigon-02252015114801.html

Phong cách sống cung đình

Mặc Lâm, biên tập viên RFA, Bangkok
2015-02-23
Email
Ý kiến của Bạn
Chia sẻ
In trang này
Bức ảnh ngày mồng một Tết nguyên Tổng bí thư Nông Đức Mạnh ngồi trên một chiếc ghế chạm trổ đầu rồng màu vàng, nói chuyện với Bí thư thứ nhất Trung ương Đoàn Nguyễn Đắc Vinh trên báo Tiền Phong nay đã được gỡ xuống
Bức ảnh ngày mồng một Tết nguyên Tổng bí thư Nông Đức Mạnh ngồi trên một chiếc ghế chạm trổ đầu rồng màu vàng, nói chuyện với Bí thư thứ nhất Trung ương Đoàn Nguyễn Đắc Vinh trên báo Tiền Phong nay đã được gỡ xuống
Photo from tienphong online
Vào đúng ngày mùng một Tết năm Ất Mùi, mạng xã hội đã nóng lên với tấm ảnh được báo Tiển Phong đăng nơi trang nhất cho thấy nội thất của nguyên TBT Nông Đức Mạnh có cách bài trí xa hoa vượt lên mọi sự tưởng tượng của người dân, đặc biệt là chiếc ghế ông ngồi không khác gì chiếc ngai vàng thời phong kiến.
Phong cách của vua chúa
Sáng mùng một Tết, theo truyền thống dân tộc mọi người cùng nhau mừng tuổi ông bà thân sinh phụ mẫu làm cho cái Tết đúng với ý nghĩa của nó. Có lẽ nhằm phát huy tinh thần tốt đẹp này, Đoàn thanh niên Cộng sản Việt Nam cũng tổ chức thăm viếng chúc tết các chức sắc cao cấp của Đảng như thái độ uống nước nhớ nguồn. Khi đến lượt nguyên TBT Nông Đức Mạnh thì câu chuyện mới vỡ ra trở thành ầm ĩ và đi tới chỗ không thể kiểm soát.
Tấm ảnh chụp ông Nông Đức Mạnh ngồi trên chiếc ghế nạm rồng có phong cách của những vua chúa khiến ông trở thành tấm bia cho không biết bao nhiêu phản ứng. Những phản ứng ấy đến từ nhiều góc nhìn nhưng tựu trung cho thấy hai điều: phong cách sống xa hoa phung phí, kệch cỡm của một TBT sau khi về hưu đã làm người dân mọi tầng lớp nổi giận vì cho rằng ông đã đạp trên những tấm lưng đầy mồ hôi của nông dân lẫn công nhân để có những bàn ghế nội thất lộng lẫy xa hoa đến thế. Thứ hai, nó phản ánh sự thật cái mà người cộng sản ham muốn ngay từ lúc đầu kháng chiến. Nhà báo Võ Văn Tạo cho biết nhận xét của ông:
Nếu như anh là người có học, anh phô trương như thế nó có đúng không? Tôi tin những người có ý thức, có lương tri không ai làm chuyện đó. Không lấy gì làm oai trong một bộ salon bằng gỗ quý cầu kỳ rồng phượng như thế.
Nhà báo Võ Văn Tạo
-Tôi thấy bàn ghế mà Tổng thống Obama cũng bình thuờng làm bằng gỗ tạp, bọc simily rất đơn giản như một gia đình bình thường ở Việt Nam thôi trong khi Hoa kỳ là cường quốc hàng đầu thế giới còn nước mình hiện nay thì đội sổ.
Không chỉ có bức ảnh hôm nay của báo Tiền Phong đăng lên một cách tình cờ Trung ương Đoàn đi thăm nhà ông nguyên Tổng bí thư Nông Đức Mạnh. Tôi biết để có một bộ salon như thế thì chắc chắn phải có một cây cổ thụ trong rừng già bị mất đi. Nếu như anh là người có học, anh phô trương như thế nó có đúng không? Tôi tin những người có ý thức, có lương tri không ai làm chuyện đó. Không lấy gì làm oai trong một bộ salon bằng gỗ quý cầu kỳ rồng phượng như thế. Thứ hai là một đất nước nghèo đói như thế tôi là người Việt Nam tôi cảm thấy xấu hỗ lắm tại sao lại để cho một người vô học, kệch cỡm phô trương như thế mà lại đứng đấu đất nước? Tôi cảm thấy nhục!
Mặt trái của cuộc gọi là khởi nghĩa, cách mạng
Bức ảnh ông Nông Đức Mạnh tiếp đón bí thư trung ương đoàn Nguyễn Đắc Vinh trong gian phòng được trang hoàng theo kiểu vua chúa, đằng sau là tượng Chủ tịch Hồ Chí Minh được mạ vàng phải chăng phản ảnh tâm lý mơ ước giàu sang phú quý chen lẫn phô trương quyền lực và ao ước được làm vua của các đảng viên cộng sản? Tâm lý ấy ngày nay không còn dấu giếm mà công khai cho dân chúng biết nhằm thỏa mãn niềm hưng phấn của mình?
Ông Nguyễn Khắc Mai, nguyên Vụ trưởng Vụ Nghiên Cứu, Ban Dân vận Trung ương, hiện là giám đốc Trung tâm nghiên cứu Văn hoá Minh Triết nhận xét:
Tính cách vua quan của những người cộng sản Việt Nam hiện nay đã lộ rõ ngay từ năm 1945-46 kia chứ không phải đến bây giờ nhưng vì lúc ấy chưa cầm quyền, chưa giàu sang dân cũng chưa có của ăn của để cho nên nó không bộc lộ
Ông Nguyễn Khắc Mai
-Tính cách vua quan của những người cộng sản Việt Nam hiện nay đã lộ rõ ngay từ năm 1945-46 kia chứ không phải đến bây giờ nhưng vì lúc ấy chưa cầm quyền, chưa giàu sang dân cũng chưa có của ăn của để cho nên nó không bộc lộ. Người cộng sản Việt Nam xuất thân từ nông dân, nhà quê kể cả những anh sau nầy có bằng giáo sư tiến sĩ thì lốt nhà quê, lốt nông dân nó vẫn còn nguyên nó chưa thoát khỏi cho nên khi cầm quyền thì họ chưa thể trở thành con người văn minh đô thị, dân chủ được mà trở thành vua chúa quan lại. Hình ảnh quan lại vua chúa nó ngập trong máu của họ bởi vì họ không có cái gì để thay thế hết cả. Đấy là cái cay đắng của văn hóa Việt Nam của xã hội Việt Nam.
Căn biệt thự rộng 850 mét vuông, nằm trên con đường ven Hồ Tây của ông Mạnh xem bề ngoài rất thanh nhã và bình thường nhưng khi bức ảnh lộ ra nội thất của ông thì người dân biết được phía sau cái bình thường ấy là một cơ ngơi không dễ gì kiếm được theo kiểu một  cán bộ đảng viên trong sạch.
Ông Nông Đức Mạnh làm tổng bí thư Đảng CSVN hai nhiệm kỳ từ 2001 tới 2011. Trước đó ông làm Chủ tịch Quốc hội Việt Nam từ 1992 đến 2001. Trong mười chín năm ấy ông được nhắc tới qua dự án Bauxit như dấu ấn suốt cuộc đời làm cách mạng của ông.
Ông Nông Đức Mạnh trong vai trò một TBT đã có ba lần ký tuyên bố chung với Trung Quốc mà lần ký vào năm 2001 tức là lúc mới nhận chức vụ TBT đã nhất trí sẽ tích cực thúc đẩy các doanh nghiệp hợp tác lâu dài trên dự án bô-xít nhôm Đắc Nông.
Hai lần sau đó vào năm 2006 và năm 2008 ông cũng thay mặt đảng cộng sản Việt Nam ký rất nhiều văn bản về biên giới lãnh thổ cũng như kinh tế thương mại với Trung Quốc.
Ông Nguyễn Khắc Mai cho biết sự bất cập của hệ thống đã dẫn đến việc này là tất yếu:
-Đó là mặt trái của cuộc gọi là khởi nghĩa, cách mạng. Thật ra nó đi tới điều này vì nó không có cơ sở văn hóa đến nơi đến chốn. Người dân thì không có quyền sở hữu, xã hội thì không có dân chủ và quan lại nắm lấy quyền làm chủ xã hội, làm chủ nền kinh tế. Tất cả mọi chuyện ấy nó dẫn đến hình thù, hình thái triểu đình phong kiến là tất yếu.
Không phải ngẫu nhiên mà Nguyễn Văn An lại nói rằng Bộ chính trị là một loại vua tập thể. Tình chất phong kiến lạc hậu càng ngày nó càng bộc lộ rõ cho nên tôi nhìn Nông Đức Mạnh, Lê Khả Phiêu  không lấy làm lạ. Sự giàu sang và cái kệch cỡm của họ không lấy làm lạ.
Không phải ngẫu nhiên mà Nguyễn Văn An lại nói rằng Bộ chính trị là một loại vua tập thể. Tình chất phong kiến lạc hậu càng ngày nó càng bộc lộ rõ cho nên tôi nhìn Nông Đức Mạnh, Lê Khả Phiêu không lấy làm lạ. Sự giàu sang và cái kệch cỡm của họ không lấy làm lạ
Ông Nguyễn Khắc Mai
Người dân còn nhớ lời Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng phát biểu tại lễ kỷ niệm 85 năm thành lập Đảng Cộng sản Việt Nam vào sáng ngày 2 tháng 2 tại Hà Nội, trong đó ông Trọng nhấn mạnh tới yếu tố đấu tranh chống lại suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống của đảng viên… không đầy hai mươi ngày sau người dân thấy toàn cảnh bức tranh nhà ông Nông Đức Mạnh như một chứng minh sống động nhất giữa nói và làm của một đảng viên cấp cao nhất: Tổng bí thư.
-Công tác xây dựng Đảng vẫn còn rất nhiều việc phải làm, nhất là việc đấu tranh chống sự suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống; những biểu hiện "tự diễn biến", "tự chuyển hoá"; tệ tham nhũng, lãng phí, quan liêu, xa dân... Các thế lực thù địch vẫn đang tìm mọi cách phá hoại sự nghiệp cách mạng của nhân dân ta; chúng ra sức xuyên tạc, vu cáo Đảng, Nhà nước ta, đánh thẳng vào hệ tư tưởng, Cương lĩnh, đường lối chính trị của Đảng, kích động, chia rẽ nội bộ Đảng, chia rẽ Đảng, Nhà nước với nhân dân, hòng làm tan rã Đảng ta, chế độ ta từ gốc, từ bên trong, hết sức thâm độc và nguy hiểm.
Khó có thể nói người dân phê phán ông Mạnh là một hành vi kích động, chia rẽ nhưng ngược lại mọi phê bình dù nghiêm khắc nhất đáng để cho hệ thống thức tỉnh thôi không tiếp tục nói ngược lại với việc làm đang gây phẫn nộ trong dư luận quần chúng.

Geen opmerkingen:

Een reactie posten