donderdag 25 juli 2013

Những câu chuyện "ma ám" nổi tiếng thế giới

Thursday, July 25, 2013

Những câu chuyện "ma ám" nổi tiếng thế giới

QLB   - Dù vô tri vô giác, nhưng những đồ vật này bị cho là nguyên nhân của sự chết chóc rợn người.
Nhà thiên văn học người Pháp sống ở thế kỷ XIX Camille Flammarion là chuyên gia nghiên cứu về những câu chuyện ly kỳ, đặc biệt là các câu chuyện ma quái có sức hút đặc biệt với ông.
Trong cuốn sách “The Unknown” xuất bản năm 1900, Flammarion viết về một câu chuyện khá ly kỳ mà chính ông gặp phải. Khi đang viết một chương về "gió" trong tác phẩm L"Atmosphère (tạm dịch là “Bầu khí quyển”), bất ngờ ngọn gió mạnh thổi tung cửa sổ nhà ông rồi cuốn bay những bản thảo mới viết xong.
Vài ngày sau đó, nhà thiên văn học Flammarion vô cùng ngạc nhiên khi nhận được bản in thử từ nhà xuất bản. Ông vô cùng sửng sốt khi nhận ra đó chính là những trang bản thảo đã bị cơn gió lạ cuốn đi mất trước đó.

Ngọn gió kỳ lạ đó đã cuốn những tờ giấy đó đến con đường mà một nhân viên nhà xuất bản thường xuyên đi qua. Đó cũng chính là người thường đến nhà ông Flammarion để nhận bản thảo rồi mang về nhà xuất bản để in. Khi nhìn thấy những trang bản thảo đó, nhân viên nhà xuất bản nhận ra đó của nhà thiên văn học và nhặt nó rồi mang đến nhà xuất bản in như thường lệ. Một số người suy đoán rằng, những trang bản thảo của ông dường như bị "ma ám" nên mới bay đến đúng chỗ người phụ trách tài liệu của ông ở nhà xuất bản.

Đồ vật bị nghi "ma ám" tiếp theo là viên đạn tìm người để trả thù sau 30 năm. Sự việc xảy ra vào năm 1883. Khi đó, Henry Zieglan sống ở Honey Grove, Texas (Mỹ) phản bội người yêu. Do không chịu được cảnh đó, người con gái đã tự tử để kết liễu cuộc đời. Anh trai của cô vô cùng thương xót cho cái chết tức tưởi của em nên đã dùng khẩu súng bắn Ziegland. Tuy nhiên, viên đạn mà người anh bắn chỉ sượt qua mặt của chàng trai phản bội Ziegland. Nó bị găm vào một thân cây gần đó.
Người anh đinh ninh rằng, đã “xử lý” được kẻ phản bội em gái nên tự sát sau đó. Đến năm 1913, Ziegland quyết định đốn ngã cái cây năm xưa có chứa viên đạn.

Trong quá trình đốn cây, Ziegland gặp một số khó khăn nên đã dùng thuốc nổ để phá cây. Tuy nhiên, viên đạn găm trong thân cây đó bay thẳng vào đầu Ziegland, khiến anh tử vong ngay lập tức. Một số người nhận định, viên đạn đó bị "ma ám" và tìm đường trả thù người đàn ông bội bạc.
Một bộ kimono của người Nhật Bản cũng được cho là bị "ma ám" khi 3 thiếu nữ xứ sở hoa anh đào liên tiếp gặp vận xui và phải bỏ mạng khi chưa mặc trang phục đó. 
Một thầy tu cho rằng, bộ kimono trên mang điềm gở nên đã mang nó đi đốt vào tháng 2/1657. Trong khi bộ kimono “hắc ám” đang bốc cháy thì một cơn gió lớn bất ngờ xuất hiện. Nó thổi bùng ngọn lửa lên và thiêu cháy nhiều khu vực gần đó.
Mọi người có mặt tại hiện trường đã không thể khống chế được ngọn lửa, khiến nó ngày càng lan rộng. Cuối cùng, chỉ vì tiêu hủy bộ kimono được cho là bị ma ám đã khiến 3/4 Thủ đô Tokyo bị tàn phá nặng nề. Hơn 300 đền đài, 500 cung điện, 9.000 cửa hàng, 61 cây cầu bị phá hủy và 100.000 người mất mạng.

Trong cuộc tấn công ngày 25/1/1787 vào kho vũ khí liên bang ở Springfield, Mỹ, một binh sĩ có tên Jabez Spicer sống ở Leyden, Massachusetts bị giết hại với hai viên đạn găm vào người. Người anh ruột Daniel của anh ta cũng mất mạng vì trúng đạn vào ngày 5/3/1784.
Điều trùng hợp ngẫu nhiên là vị trí hai viên đạn găm trên người Jabez cũng trùng chỗ trúng đạn trước đó của người anh Daniel.

Búp bê Robert cũng từng là nỗi ám ảnh của nhiều người bởi lời đồn bị "ma ám", gây ra hàng loạt cái chết bí ẩn. Vào đầu những năm 1900, bác sĩ giàu có người Mỹ Thomas Osgood Otto sống cùng vợ và 3 đứa con ở Key West, Florida. Gia đình ông Thomas thuê một y tá người Jamaica để chăm sóc cho người con trai út là Robert Eugene Gene.
Người ta kể lại rằng, bà Thomas vô cùng bận rộn với công việc và không có thời gian chơi với con. Chính vì vậy, cô y tá là người dành gần gũi với Robert nhất. Tuy nhiên, bà Thomas lại không "ưa" cô gái này nên đã buộc cô phải thôi việc. Trước khi rời đi, cô đã tặng cho cậu bé Robert một con búp bê tự may. Người dân sống xung quanh đồn nhau rằng, nữ y tá đã nguyền rủa món đồ chơi và kể từ khi cô rời khỏi căn nhà, những chuyện bí ẩn bắt đầu xảy ra.
Robert còn đặt tên của mình cho búp bê và yêu cầu mọi người gọi mình là Eugene. Kể từ đó, Eugene không bao giờ rời xa Robert. Cậu bé yêu con búp bê đến mức mặc cho nó bộ quần áo giống hệt của mình, dành thời gian chơi với nó cả ngày trong phòng và nói chuyện như những người bạn. Một số người còn nghe thấy Eugene hỏi chuyện Robert rồi tự trả lời bằng một giọng khác.
Một tháng sau khi búp bê Robert xuất hiện trong ngôi nhà của Eugene, những chuyện kỳ lạ bắt đầu xuất hiện. Những vật dụng trong nhà tự động bị vỡ hoặc biến mất. Cụ thể, nhiều đồ vật làm bằng thủy tinh và vàng bạc trong phòng ăn tự rơi, vỡ. Quần áo tự nhiên bị xé rách, những bộ chăn đệm tự động co rúm lại, nhàu nát.
Có lần, bà Thomas bước vào phòng con trai thì thấy Eugene co rúm cơ thể, chui vào một góc vì sợ hãi. Trong khi đó, búp bê Robert ngồi đĩnh đạc trên một chiếc ghế cao, nhìn xuống cậu bé. Không hiểu sao bà nhìn thấy con búp bê mang vẻ mặt vô cùng dữ tợn mặc dù nó chỉ là món đồ chơi vô tri.
Những người hàng xóm và gia đình cậu bé đều nghe thấy tiếng cười lạnh lẽo vang lên trong đêm tối. Vợ chồng Thomas không tin rằng con búp bê làm điều đó nên đã phạt Eugene. Nhưng Eugene vẫn một mực nói với bố mẹ như mọi khi: “Robert làm đấy!”.
Thấy những hành động khác thường của con trai, bố mẹ cậu đã quyết định tách búp bê Robert ra và vứt nó lên gác xép. Sau đó, tai họa ập đến gia đình họ. Ngay tối hôm sau, người ta phát hiện ra cô của Eugene chết trong phòng. Nguyên nhân của cái chết là do một cú đánh. Khi đó, giới chức trách không tìm ra thủ phạm. Mọi chuyện càng trở nên hãi hùng sau khi người cô chết, búp bê Robert tự động quay về vị trí cũ, ngay bên cạnh Eugene.
Khi Eugene cưới vợ, những chuyện kỳ lạ lại tiếp tục xảy ra. Ngay từ khi mới cưới nhau, cậu đã "thỏa thuận" với bà xã là phải luôn cho Robert ngồi cùng, kể cả khi ăn cơm. Tuy nhiên điều kỳ lạ vẫn tiếp tục xảy đến với người vợ của Eugene khi búp bê Robert dường như chỉ muốn giữ Eugene làm của riêng. Sau khi kết hôn được một thời gian, vợ Eugene tự nhiên hóa dại và chết không rõ nguyên nhân.
Khi Eugene qua đời, búp bê bị "ma ám" truyền đến tay người chủ mới. Người chủ này đi đến bất cứ nơi nào trong căn nhà đều thấy con búp bê Robert ở đó. Thậm chí, ông ta còn nhìn thấy con búp bê cười khanh khách, cầm dao đứng dưới giường của mình. Vì vậy, ông nhanh chóng chuyển nhà và gửi búp bê Robert cho Viện Bảo tàng Martello, Key West.
Khi đến nơi ở mới, nó lại được cho là nguyên nhân gây ra cái chết bí ẩn của một phụ nữ sống tại Orland. Người ta suy đoán bà qua đời vì đã không "chào hỏi" Robert khi đến viện bảo tàng. Cho đến nay, các chuyên gia vẫn chưa tìm ra lời giải về hiện tượng quái dị mang tên búp bê Robert.
Theo Kiến thức
 
 

Thursday, July 25, 2013

Rùng rợn những cái chết thảm vì lời nguyền 'ma lai'

QLB  - Theo truyền thuyết này, những kẻ trong khi thụ giáo nghề phù thủy lỡ phạm vào điều cấm kỵ, hoặc bị quỷ nhập, có thể bị biến thành Ma lai. Lúc đó, họ bị mọc một cái mồng trên đầu và chuyên đi ăn cuộc sống của người khác.

Đồng bào Tây Nguyên nghìn đời đã tạo dựng kho tàng văn hóa quý giá, nhưng bên cạnh những giá trị tích cực, còn đó mảng tối tâm linh đày đọa nhiều phận người bi thảm nhất. Ma lai là một minh chứng.

Hủ tục rùng rợn giữa thâm sơn cùng cốc

Trong số những nhà “Tây Nguyên học” nổi tiếng người Pháp mà nhà văn Nguyên Ngọc đã dày công sưu tầm, dịch và giới thiệu, đặc biệt nhất là cuộc đời và tác phẩm của nhà truyền giáo, nhà nhân chủng học Jacques Dournes (1922-1993). Từ những sổ tay ghi chép tỉ mỉ ròng rã suốt 25 năm sống trong những buôn làng người Thượng, khi trở về Pháp Jacques Dournes vẫn đóng khố cởi trần, miệt mài viết tới hàng trăm cuốn sách về Tây Nguyên.
Những người cao niên sống ở Cheoreo (tỉnh Gia Lai) kể, họ từng thấy Jacques Dournes đóng khố, mang ớt, cà pháo… ra chợ ngồi bán. Ở với dân, họ ăn gì ông ăn đó. Họ đi đâu, ông theo đó. Vai mang gùi, ông theo đồng bào lên rẫy, họ kể gì, ông cũng chăm chú lắng nghe và ghi chép. Ông có lẽ là nhà nghiên cứu đầu tiên tìm hiểu và phản ánh sâu sắc cội nguồn của hiện tượng ma lai.

Trong cuốn “Rừng, đàn bà, điên loạn”, Nguyên Ngọc dịch từ nguyên bản tác phẩm “Forêt, Femme, Folie” của Jacques Dournes, tác giả đã dành nhiều trang, nhiều đoạn viết về sự mê tín của nhiều tộc người Tây Nguyên đối với truyền thuyết ma lai mà đồng bào gọi là Rohung - ác thần chỉ biết hủy hoại, khát máu, thích ăn thịt người.

Nguyên chánh án TAND tỉnh Đăk Lăk Ama Bhiăng: "Sự mê tín rất nguy hiểm".

Theo truyền thuyết này, những kẻ trong khi thụ giáo nghề phù thủy lỡ phạm vào điều cấm kỵ, hoặc bị quỷ nhập, có thể bị biến thành ma lai. Lúc đó, họ bị mọc một cái mồng trên đầu và chuyên đi ăn cuộc sống của người khác. Do cái mồng dễ phát hiện, Ma lai bị tàn sát nên đã van xin Trời cho mất cái mồng đi. Từ đó, ma lai ẩn náu trong thân xác người bình thường khó phân biệt. Về đêm, ma lai lang thang đi giết người để ăn thịt, hoặc rỉa tử thi. Khi có tiếng chim lợn kêu, người ta tin đó là ma lai đang cưỡi chim lợn và làng ắt có người chết…

Định kiến Ma lai tệ hại đến mức bất cứ kẻ nào trong buôn làng bị cộng đồng tình nghi là Ma lai, mọi tai họa oán thù sẽ đổ lên đầu người đó khiến số phận của họ trở nên bất hạnh khôn cùng.

Ông Ama Bhiăng, nguyên Chánh án TAND tỉnh Đăk Lăk cho hay, người ta toàn đồn thổi, truyền miệng từ đời này sang đời khác, chứ có ai thực thấy Ma lai thế nào đâu. Người ta cô lập, ghẻ lạnh với người bị nghi Ma lai. Thời ông làm chánh án, có lần huyện Đăk Nông xảy ra vụ án giết người nghiêm trọng vì hủ tục này. Một trung niên nghi đôi vợ chồng già nọ là Ma lai hại người, đã giết cả 2 cụ rồi cột đá ném xác xuống sông. Đáng tử hình, nhưng xét anh ta phạm tội chỉ vì mê tín nên tòa giảm xuống chung thân.

Nhà báo Kpă Simon, dân tộc Jơ Rai, Phó giám đốc Đài TNVN khu vực Tây Nguyên chia sẻ, từng nhiều năm ở huyện Ayun Pa, tỉnh Gia Lai, anh thấy phần đông đồng bào vùng này vẫn đồn Ma lai gắn liền với thuốc thư, hễ muốn hại ai chỉ cần lấy thuốc thư yểm bùa, hoặc dùng râu mép con cọp chết đốt thành tro, chấm vào ly rượu mời ai uống người đó sẽ chết.

Loài chim lợn quan hệ mật thiết với Ma lai nên chim lợn bay đảo quanh ở nhà nào, nhà đó kinh sợ hồn xiêu phách tán. Nhiều người bị kẻ đố kỵ vu oan là Ma lai cũng chỉ bởi xinh đẹp, sang giàu. Đồng bào Sê Đăng thường kể cho con cháu nghe chờ đêm khi buôn làng ngủ say, Ma lai mới rút đầu khỏi thân, lôi theo chùm ruột bay đi ăn thịt người. Dù chỉ nghe kể, không thấy nhưng bọn trẻ cũng sợ, cũng tin.

Cũng vì tin vào Ma Lai mà không ít vụ án trọng án đã xảy ra. Tại làng Đăk Yă, xã Đăk Yă (Mang Yang, Gia Lai), năm 2007 trong làng có 2 thanh niên tên Duân và Kel tính tình ngỗ ngược, hay rủ nhau trộm cắp. Có lần bạn bè khuyên nhủ, Duân và Kel sừng sộ bảo: "Chúng tao đi ăn cắp của làng khác, chúng mày xen vào làm gì!? Từ nay, đứa nào ngăn cản, chúng tao sẽ thư chết!".

Một tuần sau, một phụ nữ mạnh khỏe trong làng là bà H’Blin bỗng lăn ra ốm chết. Nghi bà H’Blin bị thư, tối 10/3 hàng chục thanh niên kéo đến nhà Duân đập phá tan hoang, sau đó đánh chết Duân kéo xác vứt vào khu nhà mồ, rồi tiếp tục kéo nhau đi đánh chết cả Kel cùng cha ruột là ông H’Nhêu đã 76 tuổi, khi họ đang làm rẫy.

Vụ án chấn động dư luận được xác định là án điểm, phải xử nhanh, xử đúng trước đông đảo công chúng để giáo dục, răn đe. Ngay trong năm 2007, Tòa án huyện Mang Yang đã đưa 7 thanh niên phạm tội giết người và hủy hoại tài sản công dân ra xử, tuyên 6 người chịu án 7 năm tù. Riêng mức án nặng nhất, 9 năm tù, thuộc về kẻ cầm đầu H’Lin, chính là Bí thư chi đoàn của làng Đăk Yă.

Năm 2012, tai bay vạ gió đổ xuống đầu bố con ông Khách ở làng Jơ Long, xã Hà Ra, huyện Mang Yang. Vốn không ưa ông Khách, chỉ mấy tháng đầu năm trong làng có tới 4 người chết và 5 người bệnh nặng, dân làng bèn quy tội Ma lai - thuốc thư cho ông Khách và 6 đứa con. Mặc dù những cái chết đều có nguyên nhân rõ ràng, nhưng đã nhiều lần dân làng đe dọa sẽ đánh chết cha con ông Khách, may chính quyền kịp thời can thiệp.

Thê thảm nhất, là số phận ông A Thun, người dân tộc Ba Na ở làng Đăk Rao Nhỏ, xã Pô Kô, huyện Đăk Tô, tỉnh Kon Tum. Từ nguồn tin ban đầu về cái chết bất thường của ông A Thun, cơ quan điều tra đã khai quật tử thi. Kết quả cho thấy A Thun đã bị đánh và siết cổ tới chết, thế nhưng vợ con ông trước sau vẫn khăng khăng khai chồng, cha mình buồn nên thắt cổ chết! Các trinh sát cố công tìm hiểu, cuối cùng mới có nhân chứng dè dặt tiết lộ: A Thun bị dân làng đuổi ra rừng, giết chết vì là Ma lai!

Vụ án dần sáng tỏ, trong một tiệc cưới, A Thun đã cãi nhau và lỡ tay tát ông A Táo ở cùng làng. Dù ngay sau đó 2 người đàn ông đã bắt tay làm hòa nhưng hôm sau, A Táo đau bụng dữ dội rồi qua đời. Mặc dù các bác sĩ khẳng định A Táo chết do ngộ độc rượu, nhưng mối nghi ngờ A Thun là Ma lai đã loan khắp làng. Người ta suy diễn A Thun đã dùng “thuốc thư” giết chết A Dong và Y Dôt vài năm về trước, vì 2 người đó bệnh nặng, cúng Yàng hết mấy con trâu, con bò nhưng vẫn không khỏi.

Già làng tổ chức họp khẩn cấp, buộc A Thun nghe cả làng “đấu tố”. Bị dồn ép, A Thun vừa nhận mình là Ma lai, liền bị lũ làng kéo đến đốt nhà, đuổi ra khỏi làng. Cùng đường, A Thun đưa vợ con đến ở tạm tại chòi rẫy trên nương, đợi khi sự việc lắng xuống. Nào ngờ ngay sáng hôm sau, dân làng lại lũ lượt kéo đến chòi, buộc A Thun phải giao “thuốc thư” ra mới mong được sống.

A Thun quỳ lạy dân làng, thề độc mình không phải là Ma lai, không có thuốc thư, nhưng vẫn bị đám đông quá khích tròng dây mây vào cổ kéo ra con suối cạnh làng, đánh cho đến chết, rồi căn dặn vợ con A Thun "Hễ ai hỏi phải nói A Thun tự tử, nếu không cả nhà sẽ bị giết!".

Hay như chuyện Yin ở làng Ktu, xã Chứ Á. Yin chơi thân với H’Mơ cùng làng. Khi nghe H’Mơ bị bệnh nặng với kết quả chẩn đoán tại Bệnh viện Đa khoa tỉnh Gia Lai là xuất huyết tủy, tràn dịch xuất huyết não, Yin đến hỏi han an ủi. Không ngờ vài ngày sau H’Mơ chết. Dân làng lại rộ lên tin đồn H’Mơ bị bỏ “thuốc thư”.

Hậu quả là giữa tháng 4.2013, Yin bị một nhóm thanh niên trong làng kéo tới nhà hành hung, phải đưa đi bệnh viện cấp cứu. Ngành công an đã kết hợp với chính quyền địa phương đưa các thủ phạm ra kiểm điểm trước dân. Tại buổi kiểm điểm, sau khi được nghe phân tích Ma lai - thuốc thư chỉ là hủ tục mê tín, nhóm thanh niên hứa sẽ không tái phạm, không tin vào Ma lai - thuốc thư nữa…

Theo Tiền phong
 

Geen opmerkingen:

Een reactie posten