zaterdag 4 juni 2016

Nhiễm độc biển Việt Nam : Im lặng ‘‘khó hiểu’’ của ngành y

Nhiễm độc biển Việt Nam : Im lặng ‘‘khó hiểu’’ của ngành y


Nhiễm độc biển Việt Nam : Im lặng ‘‘khó hiểu’’ của ngành y
Nạn cá chết miền Trung để lại nhiều chấn thương tâm lý. Trong ảnh, một cuộc biểu tình tại Hà Nội tháng 5/2016 phản đối tình trạng biển miền Trung nhiễm độc. Reuters.

    Đã hai tháng kể từ khi cá chết hàng loạt được phát hiện tại Hà Tĩnh, đầu tháng 4/2016, hơn một tháng sau khi chính quyền hứa hẹn sẽ công bố nguyên nhân gây ra một thảm họa sinh thái, được coi là chưa từng có tại 4 tỉnh miền Trung, và có thể đối với toàn Việt Nam. Trong lúc chính quyền kêu gọi dân chúng trở lại du lịch vui chơi, tắm biển Quảng Bình và nhiều nơi khác, thì tại tỉnh láng giềng Hà Tĩnh – trung tâm của thảm họa cá chết -, nỗi lo nhiễm độc tiếp tục ám ảnh người dân. Ngành y tế Việt Nam có trách nhiệm gì trong việc tình trạng lo sợ nhiễm độc kéo dài tại khu vực biển miền Trung ?

    Một thực tế rất tương phản đang diễn ra. Trong lúc trên các phương tiện truyền thông chính thống, vắng vẻ tin bài về nhiễm độc biển miền Trung (1), thì trên các mạng xã hội, thỉnh thoảng lại xuất hiện các tin, và cả clip về nhiễm độc hải sản gây tử vong tại khu vực này. Cùng lúc với việc tại một số tỉnh miền Trung, cụ thể là Hà Tĩnh, chính quyền cho mở rộng mạng lưới bán hải sản « an toàn », thì cũng có nhiều trường hợp hải sản người dân đánh bắt về không bán được. Nỗi lo nhiễm độc bao trùm đời sống cư dân nhiều vùng quê biển, càng làm tăng thêm tình cảm bế tắc hiện nay, khi rất nhiều ngư dân phải chấp nhận cảnh gác lưới, buông chèo. Trong tình trạng chính quyền không đưa ra thời hạn công bố thông tin chính thức về nguyên nhân cá chết, và nhiều nhân chứng tại chỗ ghi nhận việc dân cư mắc các chứng bệnh giống như ngộ độc do tiếp xúc với hải sản, thì câu hỏi về độ an toàn của nước biển và hải sản tại khu vực ven bờ tiếp tục ám ảnh không chỉ người dân tại khu vực này.
    Vừa nhớ, vừa sợ biển
    Về vấn đề này, Tạp chí Xã hội của RFI xin chuyển tới quý vị những chia sẻ của các nhân chứng tại chỗ và phần nhận định của bác sĩ Nguyễn Đình Nguyên (Sydney, Úc) và bác sĩ Trần Tuấn, tiến sĩ ngành dịch tễ học (Hà Nội). Bác sĩ Trần Tuấn cũng là người phụ trách Liên minh Y tế Vì dân (EBHPD).
    Trước hết, mời quý vị đến với khu vực thôn Đông Yên, cách khu vực nhà máy Formosa chừng một cây số về phía nam, qua tiếng nói của ông Mai Cường Quang (một cư dân thôn Đông Yên, xã Kỳ Phương, huyện Kỳ Anh) :
    « Bây giờ, nếu người ta có đi biển, thì thứ nhất là tâm lý lo sợ : Lo sợ bị nhiễm độc, cơ thể bị tiếp xúc với nước cũng gây lo sợ. Cách đây hai ngày, có hai người đi đánh mực về, họ đi cho vui. Đánh được con mực về, rất là thèm, con mực rất tươi. Hai anh em xẻ thịt ra, luộc lên rồi chuẩn bị nhắm. Nhưng ruột của nó đem cho gà ăn, gà chết ngay tại chỗ. Một người khác đi đánh bắt được một con cá mú, cỡ dăm ba lạng. Thấy thèm, kho định ăn, nhưng kho lên con cá đổi màu, sợ không dám ăn. Đem ra bỏ cho gà ăn, gà cũng chết. Người trong làng ở đây, người ta kể như thế. Tâm lý người ta rất sợ chuyện đó (…) ».
    Thầy giáo Lê Quốc Châu, người chủ trương quỹ từ thiện Áo Tơi, chia sẻ cảm nghĩ của ông về vấn đề này với một góc nhìn khác :
    « Hiện nay, tôi cũng chưa thấy một người nào bị nhiễm độc, thấy mọi người cũng bình an thôi. Nhưng yếu tố tâm lý, tác động tâm lý thì rất lớn. Tức là người ta sợ bị nhiễm độc này nọ nhiều hơn là thực tế bị nhiễm độc. Hôm vào trong Mỹ Lợi, bà con cũng đánh cá về, nhưng không thấy bất cứ một ai mua cả. Còn thôn Đông Yên, xã Kỳ Lợi họ vẫn đánh cua ghẹ về, và một số nhà họ vẫn ăn (…) ».
    Nhiều triệu chứng giống như ngộ độc
    Sơ Hoài, làm việc tại một trạm xá của Cộng đoàn Mến Thánh giá Hướng Phương, tại huyện Kỳ Anh, Hà Tĩnh, cho biết tình trạng sức khỏe rất đáng ngại của nhiều người dân trong vùng, đến điều trị hàng ngày tại đây :
    « Từ một tháng nay, trong làng họ đến chỗ chúng tôi rất đông. Mỗi ngày khoảng 50 người đến truyền dịch (nước muối sinh lý). Các triệu chứng phổ biến là : tức ngực, khó thở, đau bụng, đi ngoài, đau đầu, rồi tay chân mệt mỏi. Nói chung họ không có cảm giác là vui vẻ gì cả. Tội nghiệp lắm !
    Trong thời gian qua, khi thấy họ như vậy, tôi khuyên họ đi khám bệnh viện đi. Đi khám về họ bảo bệnh viện xét nghiệm rồi nói không có chuyện chi cả.
    Ở đây có trường hợp rất nặng nữa là có một người khi đang đi lễ tại nhà thờ, thì bị xỉu. Một người đàn ông trai tráng. Đưa đến bệnh viện cấp cứu, thấy yếu quá nên chuyển vào Sài Gòn. Hiện tại đã gần một tháng rồi. Ba trường hợp nữa cũng đi khám (bệnh viện Sài Gòn). Đây là những người có điều kiện. Bệnh viện cho xét nghiệm, nói những người này ăn cá bị nhiễm độc (…) » (cũng theo sơ Hoài, hầu như gia đình nào tại khu vực này cũng có người mắc các triệu chứng nói trên).
    Về phản ứng của ngành y tế trong vụ biển miền Trung nhiễm độc, bác sĩ Trần Tuấn nhận xét :
    « Hiện nay, trên phương tiện thông tin đại chúng, về mặt chính thức của nhà nước, chưa có thông điệp rõ ràng về việc : Liệu có hay không tình trạng cá biển nhiễm độc tại khu vực này. Và nếu có thì căn nguyên ở đâu. Chúng tôi thấy rằng, chưa cần bàn tới căn nguyên, thì ít nhất phải khẳng định được là có bị nhiễm độc hay không. Bởi vì, thực sự nếu trả lời có bị nhiễm độc, thì có thể toàn bộ khu vực có nguy cơ nhiễm độc cá như vậy thì phải coi là khu vực có nguy cơ ảnh hưởng đến sức khỏe. Vậy thì, về mặt y tế, các biện pháp dự phòng phải được thực hiện, phải khoanh vùng nguy cơ bị dịch, và thực hiện các biện pháp giúp cho tránh tiếp xúc với các nguồn độc chất.
    Cho đến nay, chúng ta thấy rõ ràng là chưa có những biện pháp như thế. Tiếng nói của các cơ quan y tế, kể cả các hội. Sự im lặng này chúng tôi thấy là tương đối khó hiểu.
    Quả thực là chúng tôi là những người làm ngành y, cũng làm y tế dự phòng. Cho đến nay cũng không thể hiểu nổi, tại sao có một tình trạng im lặng mà chúng tôi cho rằng bất thường như thế này. Bởi vì ngành y là ngành lấy chăm sóc sức khỏe của người dân làm trọng. Mục tiêu chính là làm sao có thể để đảm bảo cho người dân tránh được nguy cơ ảnh hưởng trực tiếp đến sức khỏe. Cụ thể tại một khu vực đã có hiện tượng cá chết nhiều như vậy, diễn ra trong một thời gian dài như vậy ».
    Không thể đợi công bố căn nguyên cá chết !
    Xử lý cuộc khủng hoảng môi sinh tại miền Trung về phương diện y tế có nhất thiết phải chờ đến khi có kết quả điều tra chính thức về nguyên nhân cá chết hay không, bác sĩ Trần Tuấn giải thích :
    « Tôi nghĩ rằng nếu có tâm lý chờ đợi, cho đến khi tìm ra căn nguyên ngộ độc rồi mới bắt tay vào hành động, thì đây là một tâm lý không đúng với tinh thần khoa học dự phòng. Khi đã có hiện tượng cá chết và cá là một nguồn thực phẩm trực tiếp với người dân tại khu vực đó, cũng như nó có thể lan rộng ra, mà phải đợi đến khi tìm ra căn nguyên thì đã quá muộn.
    Ít nhất chúng ta phải theo dõi tình trạng sức khỏe của cư dân trong vùng, để xem xét xem liệu có tình trạng sức khỏe bất thường xảy ra hay không. Những trường hợp có khả năng liên quan đến tình trạng cá chết hay không. Như vậy, riêng về mặt lâm sàng, điều này hoàn toàn cho phép chúng ta có thể theo dõi các đối tượng trong khu vực, để từ đó có các chỉ định mạnh mẽ hơn trong việc bảo vệ sức khỏe của người dân ».
    Bác sĩ Trần Tuấn đặc biệt nhấn mạnh đến những gì mà ngành y có thể làm được trước một cuộc khủng hoảng môi sinh như tại khu vực ven biển miền Trung hiện nay :
    « Tôi nghĩ là sự im lặng này là một sự im lặng rất khó hiểu. Sự im lặng của Bộ Y Tế, cũng như hệ thống y tế đối với người dân đã là khó hiểu rồi. Điều thứ hai là lương tâm của người thầy thuốc, bác sĩ, thể hiện thông qua các nghiệp đoàn của mình, như Tổng hội Y học, Hội Y tế Công cộng, rồi Hội Y tế Dự phòng, Hội Y học Dự phòng… Đấy là những hội mà tôi cho rằng trực tiếp liên quan.
    Cá nhân tôi, tôi thấy, có thể là về mặt chính quyền, về mặt chính trị, có những vấn đề mà họ phải xem xét, phải nhìn nhận thế này thế kia, nhưng ít nhất, về mặt khoa học, về mặt chăm sóc sức khỏe, thì tôi chắc rằng không ai có thể ngăn cấm họ vào làm việc với người dân, để rồi khoanh khu vực lại, xác định vùng có nguy cơ, rồi tổ chức thiết lập việc theo dõi sức khỏe để giám sát xem có tình trạng bất thường gì xảy ra không, để nhanh chóng có các biện pháp dự phòng, ngăn ngừa các nguy cơ tiếp xúc, đánh giá các hiện tượng bất thường xảy ra với người dân vùng đó, kể từ vấn đề thực phẩm, cho đến nước uống, và các nguy cơ khác. Trong lúc tình trạng nguyên nhân chưa rõ ràng, thì mình phải xem một cách rộng rãi. Ngoài từ biển ra, còn vấn đề đất, không khí. Về mặt trách nhiệm, chúng ta không thể làm ngơ ở một khu vực xảy ra một thảm họa môi sinh như vậy, mà căn nguyên chưa được làm rõ ».
    Về tình hình tại Kỳ Anh, chúng tôi đã gặp bác sĩ Phan Thị Xuân Liễu, giám đốc Bệnh viện đa khoa huyện, qua điện thoại, nhưng không được hồi đáp. Về tình hình nhiễm độc do ăn cá biển, bác sĩ Trần Đắc Phu, cục trưởng Cục Y tế Dự phòng, đề nghị chúng tôi liên lạc với cơ quan quản lý an toàn thực phẩm (xem thêm phần giải thích của bác sĩ Nguyễn Đình Nguyên bên dưới). Về phần mình, giáo sư Lê Vũ Anh, chủ tịch Hội Y tế Công cộng, giải thích hội của ông hiện đã quá tải, vì nhiều việc trầm trọng hơn, nên không thể quan tâm đến vấn đề này.
    ***
    Bộ Y Tế đã im lặng, im lặng trước tình trạng môi sinh ven biển, cũng như im lặng trước cảnh ngộ nhiều ngư dân có các triệu chứng giống như nhiễm độc. Im lặng, bất chấp nỗi lo ngại rất lớn của nhiều người. Nỗi lo ngại không được làm sáng tỏ, không được giải tỏa, có thể trở nên trầm trọng hơn, và tiếp tục lan rộng trong xã hội. Những lo âu thái quá có thể biến thành chấn thương tâm lý, một thứ ngộ độc tinh thần, gây tác hại nặng nề đến sức khỏe.
    Thực ra, xét trên một phương diện khác, Bộ Y Tế đã không hề im lặng. Kể từ đầu tháng 5/2016 đến nay, Bộ bắt đầu lên tiếng theo đúng chủ trương : Biển về cơ bản là sạch…, bất chấp nhiều hiểm họa tiềm tàng ở khu vực ven bờ (2). Sau khi chính quyền thừa nhận thảm họa vào cuối tháng 4, và chỉ ít ngày sau khi báo chí ngừng đưa tin rộng rãi, đến ngày 10/05, Viện Kiểm nghiệm An toàn Vệ sinh Thực phẩm Quốc gia của Bộ Y Tế đã nhanh chóng xác nhận 139 mẫu hải sản « an toàn » của bốn tỉnh miền Trung (3). Vấn đề xét nghiệm độ nhiễm độc của hải sản « gần bờ » như vậy dường như đã bị bỏ lơ, trong khi các mẫu cá chết đã được thu thập trước thời điểm lấy các mẫu hải sản sống.
    Thảm họa cá chết chưa từng có và nguy cơ nhiễm độc đối với người dân ven biển miền Trung – đang có xu hướng bị dìm vào quên lãng - rõ ràng đặt ra trước công luận, vấn đề trách nhiệm của những người làm chuyên môn, những người làm nghề y tại Việt Nam. Trách nhiệm của giới cầm quyền cấp cao đã bị nhiều chỉ trích hay lên án trong công luận. Bác sĩ Trần Tuấn nhấn mạnh đến trách nhiệm của ngành y tế nói chung, của Bộ Y Tế, cũng như phía các hiệp hội nhà nước. Nhưng mặt khác, riêng về phía địa phương, nhiều nhân chứng ngay tại tỉnh Hà Tĩnh - tâm điểm của thảm họa cá chết - cho thấy, chính quyền các cấp cũng đã có nhiều áp lực không chính thức để buộc những người làm việc trong hệ thống phải im tiếng trước nỗi lo, nỗi khổ, nỗi đau của các ngư dân đồng hương.
    Thảm họa môi sinh chưa từng có đối với Việt Nam này cũng đặt các mạng lưới xã hội dân sự non trẻ, đang khát khao khẳng định tính độc lập của mình, trước một thách thức : Trong những điều kiện ít thuận lợi hơn rất nhiều, nhưng ở một vị thế tự do hơn nhiều về tinh thần, liệu họ có thể làm gì để giúp đỡ có hiệu quả cho rất nhiều người dân biển đang không chỉ đau khổ vì bệnh tật, mà còn đang rất cô đơn, bối rối, hoang mang về mặt tinh thần ?
    RFI xin chân thành cảm ơn sơ Hoài, các ông Mai Cường Quang, Lê Quốc Châu cùng các bác sĩ Trần Tuấn, Nguyễn Đình Nguyên đã dành thời gian cho chương trình Tạp chí Xã hội tuần này về cuộc khủng hoảng nhiễm độc biển miền Trung.
    ----
    (1) Dư luận đặc biệt chú ý đến hiện tượng một số bài viết liên quan đến thảm nạn tại miền Trung bị gỡ bỏ, ví dụ như bài "Lời than thở của các loài cá", đăng trên ấn phẩm Thế giới tiếp thị (ấn phẩm đồng thời bị đình bản), hay bài "Kiểm tra Formosa: đụng đâu sai đó" trên Tuổi Trẻ. Hay thông tin về việc báo Tuổi trẻ Cười buộc phải thay trang bìa đả kích Formosa, với lời thoại của rùa vàng : "Giặc ở sau lưng nhà vua đó".
    (2) Một số nhân chứng địa phương cho biết, nhiều hoạt động phổ biến kiến thức trong cộng đồng về phòng, chống độc từ biển đã bị đình hoãn, trong khi chờ đợi kết quả chính thức về nguyên nhân cá chết.
    (3) Đa số các hải sản được thông báo an toàn là đánh bắt ngoài khơi, xa hơn 20 hải lý. Như vậy, một số nhỏ đánh bắt ven bờ vẫn được coi là an toàn. Hải sản ven bờ an toàn hay không an toàn ? Thông tin chính thống nhiều mâu thuẫn, và không rõ ràng, xung quanh vấn đề này cũng có thể làm tăng thêm hoài nghi.
    Bệnh nghi do ngộ độc tại Hà Tĩnh : Y tế cộng đồng hay vấn đề cá nhân ?
    (Phỏng vấn bác sĩ Nguyễn Đình Nguyên)
    Một bệnh như thế nào có thể được coi là vấn đề của y tế cộng đồng ?
    Hiện tượng thứ nhất, trong một vùng, nếu chỉ có một vài người mắc thì không phải là vấn đề cộng đồng. Hiện tượng thứ hai, nếu có cả một làng bị cúm, nhưng là bệnh tái đi tái lại hàng năm, thì cũng không phải là vấn đề của một cộng đồng lớn.
    Để được coi là một vấn đề cộng đồng, thứ nhất là phải là bệnh mới phát, hoặc là trong dạng cảnh báo có thể là một dịch, theo tiêu chuẩn của Tổ chức Y tế Thế giới. Một số bệnh khác, như nhiễm trùng dạng không phổ biến, chỉ cần ba người thuộc một quần thể khép kín bị mắc, là có thể coi là vấn đề cộng đồng. Có thể cuối cùng, đây cũng chỉ là một bệnh bình thường, nhưng thoạt tiên phải đặt vấn đề này trong lĩnh vực y tế cộng đồng, chứ không phải chỉ là vấn đề của một cá nhân hay của một gia đình.
    Trong lĩnh vực y tế công cộng, tồn nghi về nhiễm độc do ăn cá tại Vũng Áng thuộc trách nhiệm của ngành an toàn thực phẩm hay y tế dự phòng ?
    Thực phẩm không an toàn gây tác hại trên phạm vi rộng thì bên an toàn thực phẩm phải chịu trách nhiệm, bởi vì đây là thực phẩm đã được cho lưu hành trên thị trường. Trong khi đó, trường hợp cá chết Vũng Áng (hay cá đánh bắt tại Vũng Áng, trực tiếp tiêu thụ sau đó) chưa phải là cá đưa vào thị trường. Nếu xảy ra hiện tượng cá chết hàng loạt là yếu tố tự nhiên, người sử dụng ăn con cá chết (hoặc nghi vấn bị nhiễm độc tố) tại Vũng Áng, thì việc này không thuộc ngành an toàn thực phẩm, mà là thuộc về lĩnh vực sức khỏe - môi trường. Kể cả việc người dân không nghe khuyến cáo mà ăn cá, ngành y tế vẫn phải có trách nhiệm.
    Kinh nghiệm của Úc hay một số nước khác xử lý ra sao một khủng hoảng có ảnh hưởng tâm lý nặng nề như trường hợp nghi vấn nhiễm độc tại Vũng Áng ?
    Nếu đây là một vấn nạn xảy ra tại Úc, và mang tính cộng đồng, thì cần phải tính đến mấy yếu tố sau. Thứ nhất là với con người, thứ hai là tới môi trường. Trên con người, cũng như cộng đồng đều có ba vấn đề. Thứ nhất là sức khỏe hiện tại, thứ hai là sức khỏe tâm thần, tâm lý và thứ ba là xã hội. Về bệnh, mình phải quan tâm điều trị bệnh người ta mắc phải.
    Về mặt tâm lý, phải xem xem, nếu bệnh lý, bệnh dịch đó đủ gây sang chấn tâm lý, thì lập tức họ có các đội, gọi là « đường dây nóng ». Ngành y tế cộng đồng, dịch tễ học sẽ làm việc với các đội chuyên viên tâm lý, hoặc các bác sĩ tâm thần, để làm công việc úy lạo cho người bệnh, hoặc những nạn nhân gián tiếp, hoặc trực tiếp.
    Thứ ba là về sức khỏe xã hội, ví dụ như khi cả một cộng đồng bị ảnh hưởng do dịch, tức là nếu phải đóng cửa một nhà máy, một vùng du lịch,… thì đồng thời phải có biện pháp để nhanh chóng ổn định tình hình đời sống cho cả một xã hội. (…)
    Trong trường hợp như tại Vũng Áng, trước mắt khi hệ thống y tế nhà nước để mặc người dân tự lo, thì người dân nên làm như thế nào ?
    Đây là một vấn đề nan giải với tình hình Việt Nam. Vì tôi biết người dân ở Vũng Áng, Hà Tĩnh, không khá giả gì, chưa kể vấn đề bây giờ không có đánh bắt, thu nhập gì.
    Bên cạnh đó, khó khăn thứ nhất là họ không có hướng dẫn phải đi làm cụ thể những gì, làm như thế nào, làm ở đâu. Phải có người biết chuyên môn đứng ra xem xét. Không phải mình muốn làm gì là được. Đầu tiên phải đặt ra giả thuyết. Căn cứ trên các triệu chứng, đặt giả thuyết xem nghi bệnh nhân bị gì. (…) Ví dụ, nếu tôi là người làm y tế, tôi phải chọn ra năm nghi vấn, ưu tiên xếp thứ tự từ một đến năm. Lúc đó, có điều kiện ít thì làm ít, điều kiện nhiều thì làm nhiều.
    Tại trạm xá Vũng Áng, được nghe nói có một vài bệnh nhân, đi tới Sài Gòn để xét nghiệm, và được biết là nhiễm độc chì. Bác sĩ nghĩ gì về chuyện này ?
    Đây là một thông tin rất thú vị. Nguồn nhiễm độc chì ở đâu nhiều nhất. Tôi nghĩ là từ công nghiệp. Mình không có kết luận từ trước, nhưng rõ ràng có một mối liên quan giữa việc nhiễm độc chì và nguồn chất thải công nghiệp. Giả định là từ đây cho đến khi đưa ra được câu trả lời "không", (thì vẫn) phải đặt vấn đề nghi ngờ và phải đi điều tra.
    Vào tháng 2/2015, tôi được đọc báo trong nước, ở vùng Quỳnh Lưu (Nghệ An) và Hà Tĩnh, cũng có hiện tượng cá chết vào dịp Tết. Vào thời điểm đó, những người làm tài nguyên môi trường, theo tôi nhớ, đã phát hiện được lượng chì trong nước cao gấp 10 lần so với hàm lượng cho phép. Sau đó, chuyện này bị lãng quên. Như vậy phải xem xét vấn đề chất thải công nghiệp.


    Cùng chủ đề
    • VIỆT NAM - CÁ CHẾT

      Cá chết miền Trung : Ngư dân thất nghiệp, dân lo nhiễm độc
    • VIỆT NAM - BIỂU TÌNH - MÔI TRƯỜNG

      Xem biểu tình là "phản động", chính quyền Việt Nam bị phản đối
    • VIỆT NAM - MÔI TRƯỜNG

      Vụ cá chết miền Trung : Chính quyền Việt Nam né tránh
    • VIỆT NAM - MÔI TRƯỜNG

      Vụ cá chết hàng loạt ở Vũng Áng : Dân địa phương rất lo lắng
    http://vi.rfi.fr/viet-nam/20160601-nhiem-doc-bien-mien-trung-viet-nam-su-im-lang-%E2%80%98%E2%80%98kho-hieu%E2%80%99%E2%80%99-cua-nganh-y


    Vụ cá chết miền Trung : Chính quyền Việt Nam né tránh


    mediaThứ trưởng bộ Tài Nguyên-Môi Trường Việt Nam Võ Tuấn Nhân (P) tại buổi họp báo tại Hà Nội chỉ kéo dài hơn 5 phút về vụ cá chết hàng loạt tại miền Trung, ngày 27/04/2016.REUTERS/Kham
    Gần một tháng sau khi thông tin về cá chết hàng loạt tại nhiều địa điểm gần khu chế xuất Vũng Áng của tập đoàn Đài Loan Formosa tại Hà Tĩnh, chính quyền Việt Nam tổ chức cuộc họp báo đầu tiên vào tối ngày 27/04/2016. Cuộc họp báo chỉ hơn 5 phút đã gây thất vọng cho giới truyền thông và dư luận trong nước, trong bối cảnh hiện tượng cá chết lan ra ba tỉnh miền Trung khác, gây lo ngại về một thảm họa sinh thái không lường.
    Báo chí trong nước đồng loạt bày tỏ nỗi thất vọng, và thậm chí phẫn nộ, trước việc thứ trưởng bộ Tài Nguyên-Môi Trường Việt Nam, được giao nhiệm vụ tiếp xúc với báo giới, đã hoàn toàn không dành thời gian cho việc trả lời các câu hỏi của phóng viên. Ông Võ Tuấn Nhân chỉ nêu ra hai giả thuyết chung chung về nguyên nhân dẫn đến việc cá chết hàng loạt : độc tố hóa học do hoạt động con người thải ra và hiện tượng « thủy triều đỏ ». Đại diện của chính quyền Việt Nam khẳng định : « chưa thấy liên hệ nào (giữa việc cá chết hàng loạt) với hoạt động của (công ty) Formosa ».
    Cuộc « họp báo » có đầu mà không có cuối nói trên gây nghi ngờ rất lớn trong công luận, về tính chất không minh bạch trong cách xử lý vấn đề của chính quyền. Cuộc họp báo được dự kiến vào đầu buổi chiều, đã đột ngột tuyên bố bị hủy bỏ, đến cuối giờ chiều lại có quyết định sẽ tiến hành, để rồi diễn ra hết sức chóng vánh.
    Dư luận trong nước đặt câu hỏi về việc : Phải chăng chính quyền đã bao che cơ sở luyện thép của tập đoàn Đài Loan Formosa. Trong phát biểu trước báo giới nói trên, đại diện chính quyền Việt Nam đã hoàn toàn không nhắc đến trách nhiệm của cơ quan quản lý Môi Trường tỉnh Hà Tĩnh, nơi trực tiếp giám sát hoạt động của Formosa trong lĩnh vực này.
    Phản ứng của chính quyền cho đến nay không những bị chỉ trích là không minh bạch, mà còn bị đánh giá là quá chậm trễ. Tác hại của nguy cơ độc chất đối với sức khỏe và sinh mạng của cư dân địa phương Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị và Thừa Thiên - Huế hiện đang là một dấu hỏi. Nguy cơ cá chết vì độc chất được tuồn ra thị trường cũng gây lo sợ, đặc biệt đối với nhiều tỉnh miền Trung và thành phố Hồ Chí Minh.
    Một bài viết, được đăng tải trên trang Tin Nhanh, của báo mạng Đại Đoàn Kết, khuyến cáo chính quyền : « Có thể coi sự việc nghiêm trọng này là một thảm họa quốc gia (…). Với sự nguy hiểm của chất độc, chúng tôi cho rằng cần có một nghiên cứu toàn diện với sự hỗ trợ của cộng đồng khoa học quốc tế như World Health Organization (WHO) và nên khẩn cấp trong thời gian này », để có các biện pháp kịp thời, nếu cần, nhằm bảo vệ người dân địa phương.
    Bài viết cũng nhấn mạnh đến việc cần làm sáng tỏ việc sử dụng 300 tấn hóa chất mà Formosa đã tuyên bố nhập về Vũng Ánh, để tẩy rửa một số đường ống. Nhà hóa học gốc Việt nổi tiếng Trương Nguyện Thành, đại học Utah Hoa Kỳ, là một trong các tác giả bài viết.
    Ngày 27/04, một nhóm các nhà hoạt động xã hội tại Việt Nam đã đưa lên mạng bản « Tuyên bố về tội ác đầu độc biển miền Trung », sau một ngày nhận được hơn 500 chữ ký. Trước đó, trên mạng lan truyền « Lời kêu gọi xuống đường vì môi trường » tại Hà Nội, Sài Gòn… vào ngày Chủ nhật 01/05.

    http://vi.rfi.fr/viet-nam/20160428-vu-ca-chet-mien-trung-chinh-quyen-viet-nam-ne-tranh

    Cá chết miền Trung : Ngư dân thất nghiệp, dân lo nhiễm độc

    mediaGiáo dân Song Ngọc, huyện Quỳnh Lưu, Nghệ An, biểu tình trước trụ sở chính quyền một xã, để yêu cầu chính quyền minh bạch về vụ cá chết, cá nhiễm độc miền Trung.Ảnh : Thông Chương, Tỉnh Dòng Chúa Cứu Thế
    Thảm họa cá chết tại miền Trung Việt Nam đã diễn ra gần hai tháng. Sau các phản ứng dữ dội trong công luận đầu tháng 5/2016, chính quyền Việt Nam hứa hẹn sẽ minh bạch thông tin, và tuyên bố có một số biện pháp hỗ trợ ngư dân, là những người chịu thiệt hại trước nhất do thảm họa. Tuy nhiên, thực tế tại một số địa phương cho thấy, ngư dân bị bỏ rơi, trong khi đó việc kiểm định độ an toàn của cá – không dựa trên các tiêu chuẩn minh bạch – tiếp tục gây lo ngại. Nhiều nhà quan sát ghi nhận báo chí trong nước đang bị hạn chế đưa tin về các vấn đề này.
    Để chuyển đến quý vị thông tin về đời sống ngư dân các vùng bị ảnh hưởng, hôm nay 20/05/2016, RFI tiếng Việt có cuộc phỏng vấn với linh mục Mai Xuân Ái, giáo xứ Xuân Hòa, huyện Quảng Trạch, tỉnh Quảng Bình - một tâm điểm của thảm họa cá chết. Linh mục Mai Xuân Ái cho biết nỗi lo âu của ông trước tình trạng ngư dân mất nguồn sinh kế và độ an toàn của cá biển :
    « (…) Lúc dân biểu tình xong rồi, bên chính quyền có hứa, bên chính phủ đưa ra chuyện thu mua. Được lần đầu tiên họ cập cảng về, cảng Gianh, thì cá cũng bán được. Lúc đó có nhà kiểm dịch, nhưng tôi thấy hơi lạ là : Các chất độc làm cho cá chết thì không biết (nguyên nhân không được làm rõ), mà lại đưa con cá sống lên kiểm dịch, và (cho là) con cá không bị chất độc. Tôi thấy điều đó vô lý.
    Họ thu mua lần đầu, thì có thể được, nhưng lần hai thì con buôn tìm cách trục lợi. Chín tạ, thì họ nói là tám. (…) Nhưng cái sợ nhất là dùng những con cá không rõ nguồn gốc, nhiễm độc hay không, rồi đem bán chỗ này, chỗ kia, hại cho con em của mình. Tôi bảo, thôi phải chịu khó nhịn đói đi, rồi chờ xem thế nào nữa, chứ mình tiếp tay cho kẻ ác thì không nên. Họ cũng vâng lời, họ rất là thật thà ». (Linh mục Mai Xuân Ái cũng nêu hiện tượng : hiện nay nhiều ngư dân ra biển khơi xa đến cả vài trăm hải lý cũng không dám ăn hải sản như trước, vì thấy cá đánh bắt được có thể trạng không bình thường).
    Linh mục Mai Xuân Ái (Quảng Bình) 20/05/2016 Nghe

    Vị linh mục Quảng Bình ghi nhận tình trạng đời sống chung của người dân vùng Quảng Trạch sau thảm nạn cá chết :
    « Bây giờ thì họ đang còn có cái ăn. Người ngư dân ở đây cũng hơi khấm khá. Người đi lao động nước ngoài cũng nhiều. Giữ được không khí bình an trong thôn xóm. Nhưng có một số người hoàn toàn dựa vào biển, thì họ rất hoang mang, họ đang còn tìm cách chuyển hướng đi miền Nam để làm ăn. Sống qua ngày để chờ mưa nắng của trời xuống thôi. Mong sao dòng hải lưu thay đổi, để họ trở lại được với biển. Họ cũng mong rằng các nhà máy phải đóng cửa, nếu tiếp tục xả thải như thế, thì môi trường không bao giờ trở lại được ».
    Quỳnh Lưu là một huyện của tỉnh Nghệ An nằm ở phía bắc khu Vũng Áng, không chịu ảnh hưởng trực tiếp của dòng hải lưu trong thời gian vừa qua, nhưng đời sống của các ngư dân tại khu vực này cũng bị ảnh hưởng. Hôm Chủ nhật 15/05/2016, linh mục Nguyễn Đình Thục, giáo xứ Song Ngọc, đã cùng với hàng trăm giáo dân huyện Quỳnh Lưu tuần hành tới trụ sở hai xã trong huyện, để yêu cầu chính quyền địa phương có tiếng nói trong việc giải quyết các hậu quả của thảm họa cá nhiễm độc. Sau đây là chia sẻ của linh mục Nguyễn Đình Thục :
    « Thiệt hại đối với bà con làm nghề biển (ở vùng này) cũng không thua kém gì ở trong đó. Tuy cá không có chết, bắt được cá, nhưng đi bắt về chẳng có ai mua cá. Bởi vì họ sợ cá bị ô nhiễm. Cách đây chừng hơn một tuần, có một chiếc tàu ra biển cũng bắt được cá về, nhưng trước đây họ bán được 25.000 đồng/kg, nhưng bây giờ chỉ bán được 12.000 đồng/kg. Mấy nhà buôn họ có đến mua, nhưng được mấy ngày họ đem trả lại, vì không bán được cho dân.

    Linh mục Nguyễn Đình Thục (Nghệ An) 20/05/2016 Nghe
    Tại đây, không thấy chính quyền có kế hoạch nào mua cá cho bà con, mà thời gian gần đây họ cũng chẳng đi bắt nữa. Còn nghe nói, ở trong miền Hà Tĩnh, Quảng Bình, họ chứng nhận là cá đảm bảo chất lượng dùng được. Nếu mà họ thực hiện điều đó, thì càng nguy hiểm hơn nữa, vô cùng nguy hiểm, bởi vì cá bị nhiễm độc rành rành như vậy, mà bây giờ về họ chẳng dùng các phương pháp khoa học để tìm hiểu, mà chỉ kết luận một cách hồ đồ như vậy, là cá không nhiễm độc, thì việc làm của họ là vô trách nhiệm, vô nhân đạo. Tôi hoàn toàn phản đối! ».
    Theo một nhân chứng, tại thị xã Hà Tĩnh có một điểm bán cá biển được tuyên bố là « an toàn », chính quyền kêu gọi dân mua để ủng hộ miền trung, nhưng rất ít người mua, vì dân không tin lắm. Cũng nhân chứng nói trên cho hay, tại một số nơi, ngư dân chỉ nhận được hàng cứu trợ là gạo tồn kho, đã ở trong tình trạng mục nát.
    Trước thảm họa môi trường ở miền trung, ngày 03/05/2016, các linh mục và 18.000 giáo dân huyện Kỳ Anh, Hà Tĩnh (nơi có khu luyện thép của tập đoàn Formasa, Đài Loan), khu vực bị ảnh hưởng nặng nề nhất, công bố Bản kiến nghị 6 điểm yêu cầu chính quyền trung ương và địa phương nhanh chóng tìm ra nguyên nhân, minh bạch thông tin, hỗ trợ người dân, đảm bảo môi trường…

    http://vi.rfi.fr/viet-nam/20160520-ca-chet-mien-trung-ngu-dan-that-nghiep-dan-lo-nhiem-doc

    Geen opmerkingen:

    Een reactie posten